Cô chia ra một nửa sự kiên nhẫn, nói với Giang Trần: "Hiểu rõ quá khứ của tinh cầu này, biết những thảm họa mà nó từng gánh chịu, có thể suy đoán đại khái những nguy cơ sinh tồn mà chúng ta sắp phải đối mặt."
"Hả?" Giang Trần không mấy tin tưởng: "Cách nói này của cô có đáng tin không?"
Tùy Thất trả lời anh ta: "Anh tin hay không thì tùy."
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Ba giờ rưỡi chiều, tập trung ở nhà bếp."
Nói xong thì dắt Muội Bảo về phòng nghỉ ngơi.
Trên chiếc nệm mềm mại trong phòng ngủ, vẫn tràn ngập mùi hương của nắng.
Muội Bảo áp mặt vào chăn: "Chị Tùy, em cảm thấy những NPC kia không phải người xấu."
Tùy Thất nằm đối mặt với cô nhóc, xoa bóp mặt cô nhóc: "Làm sao em nhìn ra?"
"Họ không cho chúng ta ăn thịt cá có vấn đề, còn cho chúng ta quả mọng."
Muội Bảo bẻ ngón tay: "Có phòng ở thoải mái, có nước nóng và quần áo, chăn cũng được phơi thơm như vậy."
"Chỉ có điều dâu Tinh Cầu Đỏ quá nhỏ, không đủ no bụng." Cô nhóc dụi vào cánh tay Tùy Thất: "Chị Tùy, khi nào chúng ta đi tìm anh Thần và anh Thẩm?"
Chị Tùy véo nhẹ lòng bàn tay cô nhóc: "Đợi chị làm rõ những nghi vấn trong lòng, chúng ta sẽ đi."
"Làm sao mới có thể làm rõ được ạ?" Muội Bảo hỏi.
Cô đáp lại ba chữ: "Hỏi người khác."
"Hỏi ai ạ?"
"Hỏi năm vị chủ nhà ở đây."
Muội Bảo vô thức hạ thấp giọng xuống: "Họ có nói cho chúng ta không?"
Tùy Thất cười khẽ đáp: "Thử là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640506/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.