Chương trước
Chương sau
Ngay lúc anh ta định mở cửa ra, bàn tay của anh ta lại đột nhiên rủ xuống.
Anh ta có tư cách gì để không cho phép chứ!
Chiến Mục Hàng cười chua xót, quay người đi về phía phòng bệnh của Tần Khánh Đan.
Tuy rằng Tần Khánh Đan đã tỉnh lại nhưng vẫn vô cùng yếu ớt, khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng của bà nhìn trông yếu ớt trắng bệch hơn cả tờ giấy.
Vành mắt Chiến Mục Hàng chua xót, nhưng một người kiêu ngạo như anh ta không thể nào rơi nước mắt được, anh ta ngồi trước giường bệnh, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”
Ý thức của Tần Khánh Đan vẫn rất tỉnh táo, bà vừa nhìn thấy Chiến Mục Hàng liền giãy dụa muốn ngồi dậy khỏi giường.
Chiến Mục Hàng sợ Tần Khánh Đan sẽ động tới vết thương trên người, vội vàng giữ người mẹ bảo bối nhà mình lại.
“Mục Hàng, người đẩy mẹ xuống cầu thang rồi đâm mẹ, không phải là Thu Quỳnh.” Lúc Tần Khánh Đan nói chuyện có hơi tốn sức, sau khi bà nói xong những lời này thì phải nghỉ mất một lúc mới nói tiếp được: “Người phụ nữ kia có khuôn mặt giống y hệt Tô Thu Quỳnh, nhưng giọng nói của cô ta không phải là Thu Quỳnh.”

“Mẹ...”
Trước đây khi Chiến Trung Sơn gọi điện cho anh ta, Chiến Mục Hàng đã biết rằng anh ta lại hiểu lầm Tô Thu Quỳnh nữa rồi. Nghe thấy lời Tần Khánh Đan nói, trong lòng anh ta càng khó chịu hơn.
Anh ta ép bản thân không nghĩ tới khuôn mặt đầy vẻ tự giễu kia của Tô Thu Quỳnh nữa, anh ta khẽ nói với Tần Khánh Đan: “Mẹ, vết thương của mẹ còn chưa khỏi, mẹ cứ nghỉ ngơi đi đã.”
“Mục Hàng, ban nãy mẹ vừa nghe ba con nói, cảnh sát bắt Thu Quỳnh đi rồi. Có phải các con lại hiểu nhầm Thu Quỳnh rồi không?”
Hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn thấy sắc mặt Chiến Mục Hàng càng ngày càng khó coi, Tần Khánh Đan lập tức nhận ra điều gì đó.
Bà bình ổn lại trái tim đang đập điên cuồng của mình, sau đấy mới run giọng nói với Chiến Mục Hàng: “Mục Hàng, con lại làm gì với Thu Quỳnh rồi!”
“Mẹ, con nổ súng với Tô Thu Quỳnh rồi.”
Chiến Mục Hàng không thích nói dối, sau khi im lặng một lúc, anh ta vẫn nói đúng sự thật.
“Mục Hàng, con nói cái gì!”
Suýt chút nữa Tần Khánh Đan đã tức tới mức nhảy bật khỏi giường, nhưng bây giờ cơ thể bà không cho phép, bà không nhảy được, chỉ có thể tức giận tới mức nằm trên giường thở hổn hển.
Chiến Trung Sơn cũng bị lời nói của Chiến Mục Hàng khiến cho vô cùng kinh ngạc, ban đầu khi ông ấy nhìn thấy đoạn video đó, thêm vào đấy cảnh sát lại bắt được Tô Thu Quỳnh ngay tại chỗ, ông ấy cũng từng nghi ngờ Tô Thu Quỳnh.
Nhưng trước khi Tô Thu Quỳnh tự mình nhận tội, ông ấy sẽ không chắc chắn rằng Tô Thu Quỳnh là tội phạm cố ý hại người không thể tha thứ, càng không âm thầm xử lý Tô Thu Quỳnh. Dù sao thì Tô Thu Quỳnh cũng từng là con dâu nhà họ Chiến bọn họ, nhà họ Chiến bọn họ có lỗi với Tô Thu Quỳnh.
Nhưng dù thế nào ông ấy cũng không ngờ được rằng, thằng con trai bất tài này của mình lại đi tìm riêng Tô Thu Quỳnh, còn nổ súng nữa.
“Mẹ, con nổ súng với Tô Thu Quỳnh rồi.” Lông mày Chiến Mục Hàng nhíu chặt lại, anh ta nói lại lời ban nãy một lần nữa.
“Bây giờ Thu Quỳnh thế nào rồi?” Tần Khánh Đan ra sức ấn lồng ngực mình. Bà cảm thấy người phụ nữ giả mạo Tô Thu Quỳnh kia không thể giết chết được bà, nhưng bây giờ bà lại sắp bị thằng con bất tài này khiến cho tức chết luôn rồi.
Chiến Trung Sơn sợ bà vợ nhà mình tức tới đổ bệnh, vội vàng quát Chiến Mục Hàng: “Mục Hàng, con ra ngoài trước đi!”
“Bảo nó đứng lại cho tôi!”
Tần Khánh Đan nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Chiến Trung Sơn, sau đó lạnh lùng hỏi Chiến Mục Hàng: “Bây giờ Thu Quỳnh thế nào rồi! Mục Hàng, con có tư cách gì mà nổ súng với Thu Quỳnh! Mục Hàng, con tưởng con là ai!”
Ánh mắt Chiến Mục Hàng trầm xuống, đúng rồi, anh ta có tư cách gì mà nổ súng với Tô Thu Quỳnh, anh ta là cái thá gì chứ!
“Mẹ, Tô Thu Quỳnh không bị thương, Lâm Tam đã chắn phát súng cho cô ấy.” Chiến Mục Hàng khựng lại một chút rồi lại nói thêm một câu: “Bây giờ Lâm Tam đã không còn nguy kịch nữa rồi.”
Nghe thấy lời này của Chiến Mục Hàng, Tần Khánh Đan càng tức đến mức không thở nổi.
Tô Thu Quỳnh không bị thương, đúng thật là bà thấy nhẹ nhõm, nhưng Lâm Tiêu lại bị thương rồi.
Bà và Kiều Hạ là bạn thân, con trai nhà bà làm con trai của Kiều Hạ bị thương, chưa nói đến chuyện bà không có mặt mũi nào đối diện với bạn thân, quan trọng hơn đó là phát súng này Lâm Tiêu chắn cho Tô Thu Quỳnh đấy!
Bà là phụ nữ, không thể nào hiểu rõ hơn về suy nghĩ của phụ nữ được nữa.
Phụ nữ, đa số đều là người dễ cảm động, Lâm Tiêu vốn dĩ đã tốt với Tô Thu Quỳnh như vậy, bây giờ lại còn không màng sống chết vì Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh chắc chắn sẽ cảm động tới hồ đồ, chỉ e là con trai ngốc nhà bà đã không còn cơ hội nữa rồi!
Bờ môi mỏng của Chiến Mục Hàng mím chặt lại, thực ra anh ta vẫn muốn nói, khi đó anh ta không biết trong súng có đạn.
Nhưng có những tổn thương đã gây ra rồi, cho dù có nói ra những lời này thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Người phụ nữ giả mạo Thu Quỳnh kia đâu?” Tần Khánh Đan nhớ ra người phụ nữ kia, ánh mắt bỗng lạnh đi: “Chuyện video lần trước là cô ta hại Thu Quỳnh, lần này lại là cô ta! Mẹ không cho phép cô ta sau này tiếp tục giả mạo Thu Quỳnh rồi đi lừa đảo khắp nơi nữa!”
“Mẹ, mẹ yên tâm, nhà họ Lâm đang tra tin tức về người phụ nữ kia, con cũng đang cho người tìm cô ta rồi, lần này, cô ta có mọc cánh cũng khó thoát!”
Tần Khánh Đan thấy con trai bất tài nhà mình cuối cùng cũng làm được một chuyện khiến bà hài lòng, không khó thở ra một hơi.
Im lặng hồi lâu, Tần Khánh Đan khẽ thở dài một tiếng: “Mục Hàng, buông tay đi.”
Chiến Mục Hàng ngẩng phắt đầu lên, kinh hãi nhìn Tần Khánh Đan. Trước đây Tần Khánh Đan là người ủng hộ anh ta và Tô Thu Quỳnh ở bên nhau nhất, bây giờ Tần Khánh Đan lại bảo anh ta buông tay?
Đối diện với đôi mắt đầy đau đớn của con trai nhà mình, Tần Khánh Đan đau lòng, nhưng bà vẫn nhẹ nhàng nói: “Mục Hàng, nhà họ Chiến chúng ta nợ Thu Quỳnh quá nhiều rồi, nếu như con chỉ có thể gây ra tổn thương cho Thu Quỳnh, thì cần gì phải quấn lấy nó không buông chứ!”
“Mẹ, con sẽ không buông tay đâu!” Trong đôi mắt đỏ sòng sọc của Chiến Mục Hàng tràn đầy vẻ kiên quyết. Bỗng nhiên, giọng nói của anh ta dịu đi, mang theo nghẹn ngào trầm thấp: “Mẹ à, con cũng muốn buông tay, nhưng mà con không buông tay nổi...”
Tần Khánh Đan quay mặt đi, đôi mắt ẩm ướt, trong lòng bà thấy áy náy với Tô Thu Quỳnh, nhưng con trai cục cưng của bà điên cuồng vì tình như thế, bà cũng đau lòng chứ!
Là một người mẹ, tâm trạng của bà quá mâu thuẫn, cho nên, bà chỉ có thể lựa chọn im lặng...
Hôm nay Nhan An Mỹ uống hơi nhiều nước, lúc hoạt động ngoại khóa trong trường mẫu giáo, cô bé vẫn luôn muốn đi vệ sinh.
Sau khi đi vệ sinh xong, cơ thể Nhan An Mỹ lập tức thả lỏng, định quay về rồi tiếp tục chơi trò chơi chim ưng bắt gà con vô cùng trẻ con kia với đám Chu Tử Hào.
Vừa đi từ trong phòng ra, Nhan An Mỹ đã nhìn thấy có người đang quét dọn trong WC.
Bình thường vệ sinh trong WC đều có người chuyên quét dọn, cô bé cũng không để ý tới chuyện này.
Ai ngờ, sau khi nhìn thấy cô bé, dì dọn vệ sinh kia đột nhiên tháo khẩu trang xuống.
Khi nhìn thấy rõ dì quét dọn vệ sinh kia, Nhan An Mỹ không kiềm chế được mà kinh ngạc hô lên: “Dì Thu Quỳnh?”
Không phải dì Thu Quỳnh ở bệnh viện chăm sóc chú Lâm Tiêu sao? Sao dì ấy lại quét dọn vệ sinh ở trường mẫu giáo của bọn chúng vậy?
Trong đầu Nhan An Mỹ vừa xuất hiện suy nghĩ này, cô bé đã chú ý thấy bàn tay trái hoàn chỉnh của người kia.
Cô ta không phải là dì Thu Quỳnh!
Cô ta là người phụ nữ giả danh dì Thu Quỳnh làm chuyện xấu hết lần này tới lần khác!
Nhan An Mỹ nhận ta điều gì đó, cô bé gần như dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét lao ra ngoài nhà vệ sinh.
“Cứu...”
Cô bé vừa liều mạng lao ra ngoài vừa định hô kêu cứu, nhưng cô bé còn chưa hô lên được một câu hoàn chỉnh thì một chiếc khăn lông đã che chặt lại mũi miệng cô bé, ngay sau đó cả thế giới tối sầm đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.