Ngay lúc Nhan An Mỹ mất đi ý thức, cô bé mơ hồ nghe thấy một giọng nói vừa oán độc vừa quen thuộc.
Cô ta nói: “Tao không phải dì Thu Quỳnh của mày, tao là dì cả của mày, Nhan Vũ Trúc.”
Không biết là vì ngủ không đủ hay còn có nguyên nhân khác, lúc Nhan Nhã Tịnh đi làm ở bệnh viện, mắt phải cứ giật liên tục.
Tự dưng tim cô cứ đập dồn dập, khiến lúc cô bắt mạch cho người bệnh cũng thấy hơi nóng nảy.
Người tới khoa ung thư khám bệnh, đa số đều đã chịu đủ đau đớn khi xạ trị hoặc hóa trị, muốn dùng thuốc đông y để kéo dài mạng sống.
Con người, càng mắc căn bệnh quái ác, đến cả cơ hội làm phẫu thuật cuối cùng cũng mất đi, thì mới càng muốn sống.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trên người mình mang nguyện vọng của vô số người bệnh muốn sống thêm mấy ngày, cho nên, lúc cô khám bệnh cho người ta đều vô cùng nghiêm túc.
Điện thoại cô đột nhiên đổ chuông như đòi mạng, trái tim của Nhan Nhã Tịnh lại đập nhanh mấy nhịp, nhìn số điện thoại quen thuộc nhấp nháy trên màn hình điện thoại, dự cảm không lành trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại càng thêm mãnh liệt.
Bình thường, lúc An Bảo và An Mỹ đi học sẽ không gọi điện cho cô, sao hôm nay An Bảo lại đột nhiên gọi điện cho cô vậy?
“An Bảo, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mẹ ơi, không thấy An Mỹ đâu nữa rồi! Con và cô giáo với các bạn học đã tìm khắp trường mẫu giáo nhưng chúng con đều không tìm thấy An Mỹ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309597/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.