Ngay lúc Nhan An Mỹ mất đi ý thức, cô bé mơ hồ nghe thấy một giọng nói vừa oán độc vừa quen thuộc. Cô ta nói: “Tao không phải dì Thu Quỳnh của mày, tao là dì cả của mày, Nhan Vũ Trúc.” Không biết là vì ngủ không đủ hay còn có nguyên nhân khác, lúc Nhan Nhã Tịnh đi làm ở bệnh viện, mắt phải cứ giật liên tục. Tự dưng tim cô cứ đập dồn dập, khiến lúc cô bắt mạch cho người bệnh cũng thấy hơi nóng nảy. Người tới khoa ung thư khám bệnh, đa số đều đã chịu đủ đau đớn khi xạ trị hoặc hóa trị, muốn dùng thuốc đông y để kéo dài mạng sống. Con người, càng mắc căn bệnh quái ác, đến cả cơ hội làm phẫu thuật cuối cùng cũng mất đi, thì mới càng muốn sống. Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trên người mình mang nguyện vọng của vô số người bệnh muốn sống thêm mấy ngày, cho nên, lúc cô khám bệnh cho người ta đều vô cùng nghiêm túc. Điện thoại cô đột nhiên đổ chuông như đòi mạng, trái tim của Nhan Nhã Tịnh lại đập nhanh mấy nhịp, nhìn số điện thoại quen thuộc nhấp nháy trên màn hình điện thoại, dự cảm không lành trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại càng thêm mãnh liệt.
Bình thường, lúc An Bảo và An Mỹ đi học sẽ không gọi điện cho cô, sao hôm nay An Bảo lại đột nhiên gọi điện cho cô vậy? “An Bảo, xảy ra chuyện gì vậy?” “Mẹ ơi, không thấy An Mỹ đâu nữa rồi! Con và cô giáo với các bạn học đã tìm khắp trường mẫu giáo nhưng chúng con đều không tìm thấy An Mỹ!” “Cái gì!” Nhan Nhã Tịnh kinh hãi đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng khỏi ghế: “An Bảo, không thấy An Mỹ từ khi nào? Bây giờ mẹ sẽ tới trường mẫu giáo ngay!” Đã không phải lần đầu tiên Nhan An Mỹ bị bắt cóc nữa, nhưng lần trước con bé bị Dương Mai bắt cóc là cùng với Nhan An Bảo. Có Nhan An Bảo ở đó, ít nhất thì Nhan An Mỹ sẽ không bất lực hoảng sợ. Sự thật cũng chứng minh, lần trước Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã nhanh trí bảo vệ được mạng nhỏ của mình. Nhưng lần này Nhan Nhã Tịnh có một dự cảm rất mãnh liệt, Nhan An Mỹ không may mắn đến như thế. An ninh của trường mẫu giáo rất tốt, có thể dẫn Nhan An Mỹ đi khỏi trường mẫu giáo mà thần không biết quỳ không hay, thì người đó chắc chắn đã ủ mưu từ trước. Người đưa Nhan An Mỹ đi sẽ là ai đây? Tuy rằng Nhan An Mỹ thông minh trưởng thành hơn đứa trẻ năm tuổi bình thường một chút, nhưng dù sao thì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, đối diện với một người trưởng thành vô cùng hung ác như vậy, con bé cũng không có sức lực để chống trả! Nhan Nhã Tịnh lo lắng đến mức toàn thân không kìm chế được run rẩy. Cô biết, càng vào lúc này thì cô càng không được hoảng loạn. Cô ép bản thân bình tĩnh lại, lúc này trường mẫu giáo chắc chắn đã báo cảnh sát, nhưng cô vẫn gọi cho cảnh sát một lần nữa. Sau khi báo cảnh sát xong, Nhan Nhã Tịnh lại gọi điện cho Lưu Thiên Hàn. Vào lúc cô bất lực nhất, người đầu tiên mà cô nhớ tới, chính là anh. Tốc độ Lưu Thiên Hàn nghe máy rất nhanh, nhưng giọng nói của anh thì lại cực kì lạnh lùng: “Nhan Nhã Tịnh, có chuyện gì?” Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh bỗng muốn khóc, cô hít sâu một hơi: “Anh hai, An Mỹ biến mất ở trường mẫu giáo rồi! Em nghi ngờ con bé bị bắt cóc! Anh hai, anh có thể cho người hỗ trợ tìm An Mỹ được không?” “Nhan Nhã Tịnh, bây giờ cô đang ở đây? Giờ tôi qua tìm cô ngay!” Nghe thấy Nhan An Mỹ mất tích, Lưu Thiên Hàn cũng không thèm so đo tới chuyện thế thân mà tiếp tục tức giận với Nhan Nhã Tịnh nữa. Nghe Nhan Nhã Tịnh nói giờ cô đang tới trường mẫu giáo, anh liền ra lệnh cho Nhạc Dũng dùng tất cả các thế lực tìm kiếm Nhan An Mỹ, sau đó nhanh chóng chạy tới trường mẫu giáo. Nhan Nhã Tịnh với Lưu Thiên Hàn cũng rất ăn ý, hai người gần như xuất hiện ở bên ngoài trường mẫu giáo cùng một lúc. Xảy ra chuyện lớn như trẻ con mất tích thế này, trường mẫu giáo cũng vô cùng coi trọng, nhất là khi đây còn là con nhà họ Lưu. Giáo viên ở trường mẫu giáo sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, hiệu trưởng nhìn thấy Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh, tự trách đến mức không biết phải làm thế nào mới được. Nhan Nhã Tịnh thì lại không trách hiệu trưởng và các giáo viên, cô biết bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được An Mỹ. “Cậu hai Lưu, cô Nhan, hai người mau nhìn bên kia đi!” Nghe thấy giọng của hiệu trưởng, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn vội vàng nhìn về phía tòa nhà thương mại nằm chéo đối diện trường mẫu giáo. Chỉ thấy người phụ nữ phẫu thuật đến mức gần như giống y hệt Tô Thu Quỳnh, cũng chính là Nhan Vũ Trúc, đang đứng ở trên nóc tòa nhà thương mại cùng với Nhan An Mỹ. Bây giờ Nhan An Mỹ đã tỉnh lại, gió rít thổi lên người cô bé, khiến mái tóc mềm mỏng của cô bé rối tung lên. Mà Nhan Vũ Trúc thì lại đang ấn chặt lấy vai cô nhóc, chỉ cần cô ta hơi dồn sức một chút thôi là có thể ném Nhan An Mỹ từ trên tầng xuống. Tòa nhà thương mại này không được tính là cao lắm trong khu đô thị nhiều nhà cao tầng này, nhưng dù sao thì nó cũng tám chín tầng, nếu như ném mạnh Nhan An Mỹ xuống, chỉ e là Nhan An Mỹ sẽ thịt nát xương tan. “An Mỹ!” Nhan Nhã Tịnh hét tên của Nhan An Mỹ tới tan nát cõi lòng, chỉ ước gì có thể mọc đôi cánh bay tới bên cạnh Nhan An Mỹ. Nhưng cô không có cánh, không thể học bay, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước. Nhan Vũ Trúc còn rất biến thái mà mở livestream, Tô Thu Quỳnh và Thịnh Vân Hiên đều vô tình nhìn thấy livestream, bọn họ cũng vội vàng chạy tới đây. Còn có rất nhiều người không biết tới Nhan An Mỹ cũng bị livestream thu hút tới đây. Bọn họ tới không phải để hóng hớt mà đều thực lòng lo cho Nhan An Mỹ, ai mà dám nghĩ ban ngày ban mặt như vậy lại có kẻ làm chuyện điên rồ thế này với một đứa bé! Thấy mấy người Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn đều lao về phía nóc tòa nhà thương mại, Thịnh Vân Hiên cũng nhanh chân xông về bên đó nhờ sự giúp đỡ của Cung Tư Mỹ. Cảnh sát cũng đã nhận được nhiều lời báo cáo từ những công dân nhiệt tình, xung quanh tòa nhà đều được kê đệm hơi, có không ít cư dân nhiệt tình còn cầm chăn bông mềm mại trong nhà mình ra, muốn để đứa bé đáng yêu kia khi rơi xuống sẽ bớt đau hơn. Nhưng trong lòng mọi người quá rõ ràng, cho dù bên dưới kê đầy đệm hơi cùng với những đồ mềm mại như chăn bông, nếu Nhan An Mỹ bị Nhan Vũ Trúc ném mạnh xuống thì vẫn lành ít dữ nhiều. Nhỡ đâu lại đúng lúc không rơi vào đệm hơi thì sao? Chẳng mấy chốc, mấy người Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn đã chạy lên nóc tòa nhà. Nhìn thấy Nhan Vũ Trúc và Nhan An Mỹ đứng bên rìa nóc nhà, Nhan Nhã Tịnh đau lòng không thể hít thở nổi. Cô thà rằng mình là người bị giữ bên rìa nóc tòa nhà, cũng không muốn cục cưng của cô chịu tổn thương dù chỉ một chút! “Buông An Mỹ ra! Buông An Mỹ ra ngay! Chỉ cần cô buông An Mỹ ra, cô có điều kiện gì, tôi đều có thể thỏa mãn cô!” Nhan Nhã Tịnh run giọng lên tiếng, sợ rằng đối phương kích động một cái sẽ đẩy Nhan An Mỹ xuống. Thấy mục tiêu của mình đã đạt được, Nhan Vũ Trúc từ từ rụt gậy tự sướng trong tay trái của mình lại, cũng không quan tâm vẫn còn đang livestream, cứ thế tiện tay ném gậy tự sướng xuống tầng luôn. Nhìn thấy trên nóc có thứ được ném xuống, trái tim của cư dân dưới lầu đều nhói lên, may quá thứ bị ném xuống không phải đứa trẻ, chỉ là gậy tự sướng thôi. Khóe môi Nhan Vũ Trúc nhếch lên nở nụ cười dữ tợn, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà cô ta lại mở livestream, thu hút nhiều người tới xem cái chết của Nhan An Mỹ như vậy. Có thể chỉ đơn giản là tâm lý biến thái thôi! “Nhan Nhã Tịnh, đã lâu không gặp!” Giọng nói oán độc của Nhan Vũ Trúc vang lên: “Nhan Nhã Tịnh, cô nói xem, hôm nay tôi sẽ đối xử với con gái cục cưng của cô như thế nào đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]