Nghe thấy lời này của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh liền bật cười. Cô cười lên, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia đẹp đến như thế, nhưng lại lạnh lẽo như băng. Cô bẻ bàn tay đang đặt trên người cô của Chiến Mục Hàng ra từng chút một: “Chiến Mục Hàng, anh cảm thấy anh nói lời này có ý nghĩa gì không?” “Chiến Mục Hàng, anh nói đi, nếu như tôi bắn một phát súng giết anh, rồi nói với anh rằng tôi sai rồi, xin lỗi nhé, có ý nghĩa không!” “Chiến Mục Hàng, lời này không có ý nghĩa gì cả!” “Tô Thu Quỳnh, xin lỗi...” Trong đôi mắt luôn âm trầm lạnh lẽo của Chiến Mục Hàng có sự hoảng hốt và lo được lo mất rất rõ ràng: “Tô Thu Quỳnh, mẹ anh đã tỉnh lại rồi, bà ấy nói người hại bà ấy không phải là em. Tô Thu Quỳnh, anh xin lỗi, anh lại lựa chọn không tin em một lần nữa.” “Chiến Mục Hàng, anh không cần phải nói xin lỗi tôi đâu, anh có tin tưởng tôi hay không thì đã không liên quan tới tôi từ lâu rồi.” Tô Thu Quỳnh ngước mắt lên, nhìn Chiến Mục Hàng rồi nói với vẻ bình tĩnh.
Trước đây, cô từng khát vọng sự tin tưởng của Chiến Mục Hàng đến như vậy, khát vọng đến mức trái tim hèn mọn rơi vào cát bụi. Nhưng sau khi cho dù bạn có làm bất cứ chuyện gì thì người kia vẫn không tin tưởng bạn vô điều kiện, thì có những kết quả đã không còn quan trọng nữa. Chiến Mục Hàng có tin tưởng cô hay không, ngay từ lúc anh ta nổ súng với cô, thực sự đã không còn quan trọng gì nữa rồi. “Tô Thu Quỳnh, xin lỗi, anh không nên không tin em hết lần này tới lần khác như thế.” Lần đầu tiên giọng nói của Chiến Mục Hàng bất lực hèn mọn đến như vậy, nhưng nỗi khủng hoảng khi mất đi Tô Thu Quỳnh hoàn toàn nghiền ép hết tất cả kiêu ngạo trong lòng anh ta. Nếu như đời này anh ta không thể có Tô Thu Quỳnh được nữa, vậy thì tất cả niềm kiêu ngạo của anh ta đều trở nên vô nghĩa. “Tô Thu Quỳnh, anh sai rồi, anh sám hối với em, anh không bằng súc vật, anh nên chết đi. Tô Thu Quỳnh, cho dù em muốn giết anh thì anh cũng sẵn sàng. Tô Thu Quỳnh, đừng không để ý tới anh nữa, có được không?” Nghe thấy giọng nói nhún nhường cầu xin của Chiến Mục Hàng, trong lòng Tô Thu Quỳnh thực sự không có một chút cảm động nào, cô chỉ cảm thấy nực cười. Cô nhìn Chiến Mục Hàng, cười vừa xán lạn vừa lạnh lùng: “Chiến Mục Hàng, giết anh, tôi sợ máu của anh làm bẩn tay tôi!” “Chiến Mục Hàng, cút đi, thực ra tôi rất cảm ơn vì anh đã nổ súng với tôi, như vậy, coi như có thể khiến tôi hoàn toàn chết tâm rồi!” Phải, chút lửa nhen nhóm trên trái tim từng yêu anh ta sâu đậm đã biến mất hoàn toàn rồi! “Tô Thu Quỳnh, anh không muốn lấy mạng em! Anh tưởng rằng trong súng không có đạn, anh...” “Chiến Mục Hàng, đừng nói nữa, thực sự không có ý nghĩa gì cả!” Không đợi Chiến Mục Hàng nói hết, Tô Thu Quỳnh đã ngắt lời anh ta: “Chiến Mục Hàng, có những lúc tôi thực sự cảm thấy hai người ở bên nhau, cái gọi là yêu đến chết đi sống lại, thực sự không phải là quan trọng nhất.” “Không có điều gì quan trọng hơn tin tưởng cả. Tình yêu có sâu nặng hơn đi nữa, đối mặt với sự nghi ngờ không chút do dự hết lần này tới lần khác thì cũng sẽ nhạt dần, rồi cuối cùng mất hết. Chiến Mục Hàng, anh không cho tôi được lòng tin mà tôi cần, cho nên, trái tim này của tôi cũng không thể trao cho anh được.” “Chiến Mục Hàng, tôi từng tưởng rằng cho dù tôi có hận anh tận xương, nhưng tình yêu tôi dành cho anh cũng sẽ không thay đổi. Kiếp này, kiếp sau, tôi đều sẽ yêu anh như một con ngu. Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra rằng, trên thế giới này chẳng có gì là không thay đổi được cả.” “Chiến Mục Hàng, tôi thay đổi rồi, thay đổi sang muốn yêu người khác rồi. Chiến Mục Hàng, nếu như anh thực sự cảm thấy mình có lỗi với tôi thì đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Dù sao thì, anh đã không còn là gì của tôi nữa rồi!” Cô thay đổi rồi, thay đổi mà không yêu anh ta nữa, thay đổi sang muốn yêu người khác... Một người đàn ông mạnh mẽ như Chiến Mục Hàng, giờ lại đột nhiên yếu ớt đến mức không tìm được giọng nói của mình. Tô Thu Quỳnh không cần anh ta nữa, Tô Thu Quỳnh thực sự không cần anh ta nữa rồi! Anh ta muốn tiếp tục quấn lấy ăn vạ với Tô Thu Quỳnh, nhưng trong mắt của Tô Thu Quỳnh đã không còn bóng dáng của anh ta nữa, cho dù anh ta có quấn lấy ăn vạ, cũng chỉ bị cô đá ra như đá rác mà thôi. Chiến Mục Hàng quay người, bước từng bước đi ra khỏi phòng bệnh của Lâm Tiêu như một cái xác biết đi. Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng anh ta cũng không nỡ tới nơi cách Tô Thu Quỳnh quá xa. Anh ta như một kẻ rình trộm tâm lý vặn vẹo, đứng ở hành lang, gần như tham lam nhìn Tô Thu Quỳnh qua khe hở trên cửa phòng bệnh VIP. Cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng cút đi, Tô Thu Quỳnh không khỏi thở phào một hơi, vốn dĩ cô muốn đóng chặt cửa phòng bệnh lại, đỡ cho loại ruồi nhặng như Chiến Mục Hàng lại đi vào. Nhưng cô còn chưa quay người đóng cửa thì đã nhìn thấy ngón tay Lâm Tiêu giật giật. Cô biết, Lâm Tiêu sắp tỉnh lại rồi. Cô lập tức vui mừng như điên, dồn sức nắm lấy tay Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu!” Đúng thật, ngay sau đó, Lâm Tiêu chậm rãi mở mắt ra. Chảy nhiều máu như vậy, sắc mặt của Lâm Tiêu vẫn còn trắng bệch, trông môi anh hơi khô, nhưng ánh mắt của anh lại sáng ngời, sâu thẳm, còn có sự kiêu ngạo từ khi sinh ra giống như trước đây. Lâm Tiêu si mê nhìn Tô Thu Quỳnh, lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Thu Quỳnh cười xán lạn như vậy, đây là phong cảnh đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy. “Thu Quỳnh...” Lâm Tiêu vừa lên tiếng, giọng nói khàn đặc rõ rệt, anh vươn tay ra vô thức muốn sờ khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh. Nhưng cánh tay anh vừa cử động đã bất cẩn kéo vết thương trên lưng, đau đến mức anh nhe răng nhếch miệng. Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh biết rằng vết thương của anh đang đau, cô nhìn Lâm Tiêu với vẻ quan tâm: “Lâm Tiêu, có phải đau lắm không?" Lâm Tiêu không nỡ để Tô Thu Quỳnh lo lắng, anh muốn nói một câu không đau với cô, nhưng sự lo lắng của cô khiến trong lòng anh vừa vui mừng vừa thỏa mãn, anh không nhịn được muốn làm nũng, ăn vạ. “Đúng vậy, Thu Quỳnh, anh đau quá.” Lâm Tiêu nhìn Tô Thu Quỳnh với vẻ đáng thương, trong mắt lập lòe ánh sáng: “Thu Quỳnh, nếu như em hôn anh một cái thì anh sẽ không đau nữa.” Tô Thu Quỳnh cũng đâu có ngốc, đương nhiên cô biết rằng nụ hôn của cô không phải thuốc tê, sao có thể hôn anh một cái là không đau nữa được! Nhưng vào lúc này, Tô Thu Quỳnh muốn hôn Lâm Tiêu. Muốn chiều theo ý anh, muốn tốt với anh một chút, thêm một chút nữa. Cô cúi mặt xuống, bờ môi mềm mại ấn lên môi Lâm Tiêu thật nhẹ nhàng. Sướng quá sướng quá! Lâm Tiêu thực sự được Tô Thu Quỳnh hôn tới sướng luôn rồi, cũng quên mất đau đớn ở vết thương trên lưng, anh đang định cảm nhận bờ môi chủ động đưa tới của Tô Thu Quỳnh thì Tô Thu Quỳnh đã nhanh chóng rời khỏi môi anh. Lâm Tiêu còn chưa thỏa mãn, tiếp tục giả vờ đáng thương: “Thu Quỳnh, vết thương của anh lại đau nữa rồi! Đau quá!” Để chứng minh mình thực sự rất đau, Lâm Tiêu còn đáng thương nhăn hết mặt mình lại. Tô Thu Quỳnh thật sự rất cạn lời trước dáng vẻ vô liêm sỉ này của Lâm Tiêu, nhưng trong lòng cô lại ấm áp, cô vẫn cúi đầu xuống, hôn lên môi anh lần nữa. Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm hai người hôn đến khó rời khó bỏ trong phòng bệnh, sao Tô Thu Quỳnh có thể chủ động hôn Lâm Tiêu được chứ! Cô còn chưa bao giờ chủ động hôn anh ta! Bàn tay to lớn của Chiến Mục Hàng không kiềm chế được đặt lên tay nắm cửa. Anh ta không cho phép Tô Thu Quỳnh chủ động ôm ấp yêu thương Lâm Tiêu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]