Ngày 18 tháng 1. Khách sạn Lật Thiên. Hôn lễ của Chiến Mục Hàng và An Tình được tổ chức ở đại sảnh tầng 1. Hai gia tộc lớn như nhà họ Chiến với nhà họ An liên hôn, hầu như tất cả nhân vật nổi tiếng đều tới để chúc mừng. Là mợ Lưu danh chính ngôn thuận, đương nhiên Nhan Nhã Tịnh cũng phải tham dự cùng với Lưu Thiên Hàn. Chỉ là, Nhan Nhã Tịnh xuất hiện ở hôn lễ của Chiến Mục Hàng và An Tình không phải vì chúc phúc họ hạnh phúc tới già, cô chỉ muốn nhìn xem đôi mèo mả gả đồng này hôm nay sẽ bị xấu mặt thế nào. Đương nhiên Tô Thu Quỳnh cũng biết chuyện Chiến Mục Hàng kết hôn với An Tình, nhưng cô cố gắng làm lơ những tin tức này. Dù gì cô cũng đã nỗ lực bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới rồi, những người khiến cô chán ghét này, cô thực sự không muốn nhắc tới nữa. Thủy quân mà An Tình mua điên cuồng bôi đen cô ở trên mạng, ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp diễn xuất của cô, rất nhiều doanh nghiệp chú trọng danh tiếng với hình tượng của diễn viên, những tin tức tiêu cực này làm cô đánh mất không ít công việc. Nhưng Tô Thu Quỳnh không để ý. Cô ca hát, trước giờ chưa từng nghĩ phải quá nổi tiếng, đời này của cô đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, được hay mất từ lâu đã chẳng còn quan trọng nữa. Tô Thu Quỳnh biết ngày 18 tháng 1 là ngày Chiến Mục Hàng và An Tình kết hôn, nhưng cô lại không biết bọn họ tổ chức hôn lễ ở khách sạn Lật Thiên. Nếu như sớm biết bọn họ tổ chức hôn lễ ở khách sạn Lật Thiên, tối ngày hôm qua, sau khi thu âm bài hát xong, có đánh chết cô cũng không vào khách sạn Lật Thiên ở. Hôm nay Tô Thu Quỳnh không có công việc gì, sáng sớm cô nằm ì trên giường mãi mới rề rà ra ngoài. Cô cảm thấy hôm nay bầu không khí ở khách sạn Lật Thiên quá mức vui mừng, nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều, ấn thang máy rồi đi thẳng xuống tầng 1. Không ngờ cửa thang máy vừa mở ra, cô liền nhìn thấy Chiến Mục Hàng đang mặc trang phục chú rể. Lúc này Tô Thu Quỳnh mới nhận ra Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh kết hôn ở đây. Nhìn thấy Chiến Mục Hàng áo quần bảnh bao, cài hoa ở ngực áo, trong lòng Tô Thu Quỳnh không biết có cảm giác gì. Bọn họ cũng đã từng tổ chức một hôn lễ hoành tráng, nhưng buổi hôn lễ ấy là một mình cô vui mừng trong lạc lõng, từ đầu tới cuối, Chiến Mục Hàng chẳng nở một nụ cười. Lần này, cuối cùng anh ta cũng có thể kết hôn với An Tình mà anh ta luôn mong nhớ, chắc anh ta phải vui sướng lắm nhỉ? Nhưng điều ấy có liên quan gì tới cô đâu chứ? Tô Thu Quỳnh cười khẩy, đúng vậy, thực sự chẳng có tí liên quan nào với cô cả! Cô chỉ mong đôi mèo mả gà đồng này cả đời đừng tới khiến cô kinh tởm nữa là được. Tô Thu Quỳnh chẳng nhìn Chiến Mục Hàng lấy một cái, cô nhấc chân nhanh chóng đi về trước. Chiến Mục Hàng lại chẳng bằng lòng tha cho cô như vậy, anh ta tóm lấy bàn tay của cô: “Tô Thu Quỳnh, em đứng lại cho anh!” “Chiến Mục Hàng, buông tay ra!” Tô Thu Quỳnh thực sự chẳng muốn tốn chút nước bọt nào với Chiến Mục Hàng, cô dồn sức ở tay, nhưng bàn tay vẫn bị Chiến Mục Hàng nắm chặt không buông. Xung quanh người tới người lui, đều là nhà giàu có tiếng tới tham gia hôn lễ của Chiến Mục Hàng và An Tình, Tô Thu Quỳnh không muốn dây dưa không dứt với Chiến Mục Hàng trước mặt những người này. “Chiến Mục Hàng, anh bị bệnh không đấy?! Anh buông tôi ra mau!” Tô Thu Quỳnh thấy Chiến Mục Hàng vẫn chẳng có ý buông cô ra, cô bất giác cười mỉa: “Sao nào? Anh muốn mọi người đều nhìn thấy anh đã kết hôn với An Tình rồi còn nhập nhằng không rõ với người vợ cũ là tôi à?” “Tô Thu Quỳnh, em im miệng cho anh!” Chiến Mục Hàng hét lên, người phụ nữ này lúc nào cũng có thể khiến anh ta tức điên cả người: “Tô Thu Quỳnh, hôn lễ còn chưa bắt đầu, anh cho em một cơ hội cuối cùng, nếu em cầu xin anh về bên em, hôn lễ hôm nay sẽ hủy bỏ!” Tô Thu Quỳnh cảm giác đây đúng là lời nói buồn cười nhất trong những năm qua cô nghe được. Anh ta muốn cô cầu xin anh ta về bên cô á? Là ai cho anh ta dũng khí để anh ta cảm thấy cô sẽ cầu xin anh ta thế? Não cô bị chập mới xin một thằng tệ bạc như anh ta tiếp tục đọa đày cô! “Chiến Mục Hàng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi thực sự không có sở thích đặc biệt như đi thích người mình thấy ghê tởm đâu.” Tô Thu Quỳnh hít sâu một hơi, tiếp tục nhếch môi giả cười với Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, tôi chúc anh hạnh phúc, gái ngành với chó, mãi mãi dài lâu!” “Tô Thu Quỳnh, em mắng ai là chó!” Chiến Mục Hàng tức nhảy dựng lên: “Em nói lại lời em mới nói lần nữa cho anh xem?!” “Tôi nói, gái ngành với chó, mãi mãi dài lâu.” Tô Thu Quỳnh cười xinh đẹp điên đảo, cũng cười tới mức khiến người khác tức chết: “Chiến Mục Hàng, tôi đang chúc anh và An Tình hạnh phúc dài lâu mà!” “Tô Thu Quỳnh, em rõ ràng biết người anh muốn cùng sống hạnh phúc dài lâu là em!” Chiến Mục Hàng đột nhiên mạnh tay, đẩy Tô Thu Quỳnh vào lại thang máy. Bên cạnh thang máy có mấy vị khách tới khá sớm, bọn họ thấy Chiến Mục Hàng đi cùng với Tô Thu Quỳnh, trong mắt ánh lên sự nghi ngờ. Nhưng Chiến Mục Hàng là người bọn họ không đắc tội nổi, chỉ có thể liều mình nịnh hót người ta, có những lời, bọn họ không dám nói. Thang máy đóng kín luôn khiến người khác cảm thấy không an toàn, đặc biệt là bên cạnh còn có một bệnh nhân thần kinh cảm xúc không ổn định như Chiến Mục Hàng. Tô Thu Quỳnh muốn ấn mở thang máy, duy trì khoảng cách tương đối an toàn với Chiến Mục Hàn. Nhưng Chiến Mục Hàng sống chết kìm lấy tay cô, hoàn toàn chẳng cho cô cơ hội ra ngoài. “Chiến Mục Hàng, anh đừng chạm vào tôi!” Tô Thu Quỳnh căm ghét cau mày: “Tôi chẳng cần biết anh sống hạnh phúc dài lâu với ai, dù sao, người tôi muốn sống hạnh phúc dài lâu cũng chẳng phải Chiến Mục Hàng anh!” “Không phải anh, là Lâm Tiêu phải không?” Chiến Mục Hàng ép sát Tô Thu Quỳnh vào tường thang máy: “Tô Thu Quỳnh, rốt cuộc Lâm Tiêu có gì tốt mà em cứ khăng khăng một lòng với cậu ta như vậy!” “Sao? Lâm Tiêu tốt ở đâu, tôi cần phải nói cho anh biết chắc?” Tô Thu Quỳnh cười mỉa, nói tiếp: “Cái tốt của anh ấy, tự tôi biết là được, không cần thiết phải nói cho Chiến Mục Hàng anh!” “Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu khiến em thoải mái lắm đúng không?!” Chiến Mục Hàng phẫn nộ gầm lên: “Tô Thu Quỳnh, em nói cho anh!” Với lời này của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh thực sự không biết nói gì. Kiểu lời như Lâm Tiêu khiến cô thoải mái, cô đã chẳng đếm được Chiến Mục Hàng nói câu ấy bao nhiêu lần rồi. Cứ hỏi đi hỏi lại như vậy, không thấy phiền sao? “Nói! Tô Thu Quỳnh, em đừng giả vờ câm với anh, em nói mau!” Tô Thu Quỳnh cười tươi rực rỡ, nếu anh ta đã thích nghe cô nói, cũng được, vậy cô nói. “Đúng vậy, Lâm Tiêu khiến tôi thấy rất thoải mái.” Tô Thu Quỳnh nói chẳng nhanh chẳng chậm: “Thoải mái tới mức cả đời này tôi cũng chẳng muốn rời xa anh ấy!” Thực ra, Chiến Mục Hàng hỏi câu ấy cốt chỉ muốn nghe đáp án phủ định. Giờ nghe được đáp án khẳng định của Tô Thu Quỳnh, anh ta ghen tị đến phát điên. “Cho nên em cứ hầu hạ anh ta như vậy sao? Còn có người khác ở đó mà em đã gấp gáp sốt sắng hầu hạ anh ta ngay trong phòng tắm rồi à? Tô Thu Quỳnh, sao em lại ti tiện tới mức ấy!” Hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ ngầu, anh ta bóp chặt cổ của Tô Thu Quỳnh, thực sự hận không thể bóp chết Tô Thu Quỳnh, để hôn lễ của anh ta biến thành tang lễ của Tô Thu Quỳnh. Tô Thu Quỳnh thực sự cảm thấy Chiến Mục Hàng gây sự vô lý, vì cô thực sự không biết cô hầu hạ Lâm Tiêu trong phòng tắm lúc nào cả. Thấy Tô Thu Quỳnh không nói gì, Chiến Mục Hàng liền coi như cô ngầm thừa nhận. Cửa thang máy vừa hay lên tới tầng trên cùng, anh ta nắm lấy bả vai của cô, bất chấp xông ra ngoài: “Em thích hầu hạ đàn ông trong phòng tắm đúng không? Được, hôm nay anh để em hầu hạ cho đủ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]