Bạn đang đọc truyện Ngày Tuyết Rơi của tác giả Con Người Lương Thiện. Vào cái tuổi 16, thanh xuân đẹp ngời ngợi. Khi mà bao người còn đang bỡ ngỡ bước chân vào lớp 10. Thì tôi đã nằm yên vị trên bàn thờ. Nghe ngu xuẩn vaicut đúng không? Juan con mẹ nó rồi, với cái cuộc đời chó má của tôi thì mấy người mong chờ điều gì hả? Một cuộc đời trải thảm đỏ cánh hoa hồng trên mọi rẽ ngã? Như vậy thì không đúng ý *'ông trời'* rồi.
Gu ông trời mặn mà lắm, chừng nào tôi chưa đổ máu thì ổng chưa hả dạ mà. Kịch bản của ông trời là thế này Vào một hôm đầy nắng và gió, thoáng qua thì có vẻ yên bình thật đấy, nhưng cái sự yên bình ấy không thuộc về tôi. Có một thằng ất ơ nào đó cùng khối gạ tôi quýnh lộn, so tài ấy mà. Với cái sĩ diện chà bá và cái tính máu chó như tôi, chỉ nói đúng 1 câu. "Bố mày chấp luôn, sợ đéo gì"_Tôi hùng hồn nói thẳng mặt thằng đó
Ừ, cứ coi như là tôi ngu đi, vì cái đề nghị đó đã giúp tôi vươn lên 1 tầm cao mới mà. Vươn lên bàn thờ được người khác quỳ lạy, một cảm giác nhìn từ trên xuống dưới, không phải tầm cao mới thì là gì? Bên cạnh đó, cũng có những truyện, thể loại hoặc tác giả vô cùng hay và hấp dẫn khác mà bạn đừng nên bỏ lỡ như bác sĩ thiên tài hay .
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.