- Này này, nhớ khi đó ha? cái cậu bạn đã cho tôi mượn lego ấy...
- Nghĩ lại thật mắc cười, cô giáo khi đó còn tưởng tôi là siêu nhân cơ, vừa ở đó liền xuất hiện ngay sau lưng cô, hóa ra là một cậu kia trông giống tôi ha ha...
- Anh còn nhớ không? Khi đó anh cũng....
Cậu nói mãi càng nói càng hăng không muốn dừng, cứ như cả thế giới này là của riêng cậu muốn nói gì thì nói, Lương Kiên nghe cậu nói một hồi mà thán phục, làm vậy không đau họng sao? Ánh mắt anh thập phần ôn hòa nhìn về đôi mắt đang rực rỡ như ánh sao kia, có lẽ cậu thật sự rất coi trọng anh nên mới mừng đến thế.
- Được rồi... mấy chuyện này tôi đều nhớ, cậu đừng nói nữa sẽ bị khàn tiếng đấy
- Ha ha nhưng không thể ngừng được, Lương Kiên, anh không nói tôi cũng đã nghi rồi vì anh thật sự quá quen mắt
- Tôi cũng nghĩ thế, chỉ là... tới lúc thấy tấm ảnh đó mới xác thực được
- Ừm... mà này! Thế giờ còn sớm lắm, mặt trời chỉ mới lấp ló nên chưa có trống vào đâu, hay là cứ đi từ từ ôn lại hết
- Không, đi lẹ còn giải đề
Mặt cậu xịu xuống khó chịu, cơ mà anh kèm thì biết phải làm sao? Thôi thì cứ theo từng bước chân anh mà đi đến trường.
- A! Có hàng bán bánh cá kìa!
Cậu lôi kéo anh vào tiệm, anh cũng khó hiểu là làm sao mà cậu trả được, tiền còn không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thu-lai-co-mua/2649505/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.