Chương trước
Chương sau
Trâu Phỉ cảm giác đầu mình bị đập vào khung cửa rất mạnh, anh bị sốc, trong phút chốc mất đi ý thức, đến khi tỉnh dậy thì bản thân đã nằm trong phòng y tế.

"Chết tiệt... chuyện gì đang xảy ra vậy..." Anh xoa xoa sau gáy, đau tới nổi "rít" một hơi.

"Úi? Tỉnh rồi tỉnh rồi! Trâu Soái tỉnh rồi! Cô ơi..." Lâu Đống đang ngồi khoanh chân bên mép giường xem điện thoại, vừa nghe tiếng động liền vội vàng đứng bật dậy, hô to gọi nhỏ kêu người tới, "Mày thấy rõ tao không? Có bị hoa mắt hay sao không?

Lâu Đống cứ lải nhải bên tai làm Trâu Phỉ khó chịu, anh giơ chân đá vào mông hắn một cái: "Câm mồm! Tao ngủ bao lâu rồi?"

Lâu Đống thấy anh không sao, mới an tâm lại: "Vừa đưa mày vào phòng y tế chắc cũng được 5 phút thôi, định nếu mày không tỉnh là tao đưa đi bệnh viện luôn, mà xảy ra chuyện gì thế, sao mày lại bất cẩn như vậy, làm cho Ngô Trác cũng sợ mất mật."

Chuyện gì xảy ra? Trâu Phỉ híp mắt suy nghĩ chốc lát, bỗng khuôn mặt không chút cảm xúc của người nọ chợt dần dần hiện ra ngày một rõ hơn, trước kia những đường nét trên mặt người nọ muốn nhớ cũng không thể nhớ nổi, thế mà hôm nay anh muốn quên cũng chẳng quên được. Anh kìm không được lẩm bẩm mắng nhỏ, đầu lại bắt đầu sưng đau điến.

"... Sàn nhà trơn, tao bị té."

Lâu Đống nghe xong há hốc mồm, hắn không tài nào tưởng tượng nổi chuyện anh bị té tới ngất đi chỉ vì sàn nhà trơn, thật sự... Mắc cười quá! Hắn áy náy xoa xoa mũi, đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội nói: "Không phải, ý tao là cậu trai kia kìa, người nhìn lén mày là bạn cùng phòng của Ngô Trác đó! Hồi đó tao tới chơi sao lại không phát hiện ra vậy trời!? Chết tiệt, khoang đã lượng thông tin quá lớn tao không tiếp nhận kịp rồi, chờ chút... đừng có nói mày và cậu ta choảng nhau nha?"

Trâu Phỉ chê hắn quá ồn ào, bơ đẹp hắn, rời giường cử động tay chân một chút, ngoại trừ hơi chóng mặt ra thì không có vấn đề nào khác.

Cái mồm Lâu Đống nhịn mấy ngày nay, hiện tại cứ liên tục lảm nhảm muốn ngăn cũng không ngăn được, không biết xấu hổ mà đứng trước mặt anh hỏi: "Mày đừng nhỏ mọn vậy chứ? Cậu ta cũng trâu bò ghê, người trông vừa gầy vừa nhỏ thế mà cõng mày chạy một mạch từ lầu ba xuống lầu một, tao và Ngô Trác nhém tí nữa còn không đuổi kịp, tao sợ mày và cậu ta bị ngã không đấy."

"..."

Lâu Đống cười như heo thật lâu, mới phát hiện mặt Trâu Phỉ căng đét, cứ nhìn hắn chòng chọc, vội vã cách xa ra một mét: "Vốn mày cũng nổi tiếng mà, chắc hẳn chả sợ phải nổi tiếng thêm nhỉ..."

Trâu Phỉ đã hết chóng mặt, bây giờ có thể đá hắn ra khỏi phòng ngay lập tức.

- -

Hai bọn họ chờ cô y tế đến kiểm tra sơ qua một phen, mới dám trở về ký túc xá. Nói thật, Trâu Phỉ chưa hề quan tâm tới vết thương cỏn con này, anh không xem nó là chuyện đáng để tâm tới, so với mấy trận đòn mà ông ngoại đánh anh khi còn nhỏ thì đây chẳng là gì, càng khỏi phải so với việc anh bị bắt vào trường quân đội để huấn luyện.

Có điều khi Trâu Phỉ vừa bước ra cửa đã bắt gặp Đinh Nhất Bác đang đứng đợi ở ngoài, máu nóng lại dồn lên não khiến anh không ngăn được cơn nóng giận, chuyện anh ngã là nhỏ nhưng mất mặt mới là chuyện lớn.

"Xin lỗi, anh không sao chứ? Cái này em mua ở tiệm thuốc, bác sĩ nói có hiệu quả tiêu sưng giảm đau rất tốt." Tựa như Đinh Nhất Bác không thấy biểu cảm trên mặt anh đang rất khó chịu, thản nhiên đưa túi thuốc cho anh. Gương mặt của cậu có hơi ửng đỏ, tóc mái bị mồ hôi làm cho ướt đẫm dán lên da, tiệm thuốc tây gần trường nhất cũng cách đây ba cây số, trời nóng thế này không biết bằng cách nào trong vòng mười mấy phút cậu đã mua được.

Đến nhìn cậu Trâu Phỉ cũng chẳng thèm, thẳng tay ném túi thuốc vào thùng rác.

Vậy mà Đinh Nhất Bác vẫn còn muốn bám theo, ngay lập tức bị Lâu Đống đi sau lưng Trâu Phỉ đẩy mạnh một cái đập vào tường.

"Cậu nói xong rồi thì đi đi, đồ biến thái! Trâu Phỉ đã không đoái hoài gì tới cậu thì cũng đừng lì lợm bám theo nữa, đừng có không biết xấu hổ!" Tuy Lâu Đống nhát gan trước mặt Trâu Phỉ, nhưng những lúc khác Lâu Đống không phải là người giỏi ăn nói, khi cợt nhả thì miệng mồm cũng rất tàn nhẫn.

Hắn lại chửi rủa thêm vài câu mới đuổi theo Trâu Phỉ, tay chỉ ra phía sau nói: "Tao nghĩ đầu óc cậu ta có vấn đề, mày có muốn tao dạy cho cậu ta bài học để sau này không gây rắc rối cho mày nữa không."

Trâu Phỉ quay đầu lại nhìn, người vẫn đứng yên ở đó, xoa xoa cánh tay nhìn vào thùng rác, anh im lặng chốc lát, rồi nói: "Không cần."

Nếu như nói lần đầu tiên Trâu Phỉ có thể nhanh chóng quên được cậu trai tên Đinh Nhất Bác, thì lần này lại không dễ dàng như vậy, hôm đó khi Đinh Nhất Bác cõng anh xuống lầu, là sau bữa trưa, rất nhiều người trong ký túc xá thấy được. Cứ hễ mỗi lần gặp những thằng anh em tốt tụi nó đều cười vào mặt anh, ngay cả Ngô Trác đến phòng ký túc xá của họ chơi, cũng không quên hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"Được rồi, cũng tại mày chứ tại ai, nếu không tại mày quên mang đồ đến đây, thì Trâu Soái đâu phải xấu hổ đến vậy?!" Lâu Đông sợ Trâu Phỉ nổi giận, liền vỗ cánh tay Ngô Trác một cái.

"Chuyện này... Tao đâu biết chuyện ra nong nỗi này đâu! Nhưng sao tụi bây biết Đinh Nhất Bác?"

"Đinh Nhất Bác? Là ai?"

"... Tụi bây suy nghĩ nửa ngày cũng không biết tên của cậu ta à? Là cái cậu cõng... khụ, bạn cùng của tao đó!" Ngô Trác liếc nhìn Trâu Phỉ đang dựa vào trên giường nghịch điện thoại di động, thì thầm nói.

"Mẹ kiếp, là cậu ta hả! Mày nhắc làm tao tức nữa rồi nè, cậu ta là cái đó phải không? Nếu không thì sao ngày nào cũng nhìn chằm chằm Trâu Phỉ, ánh mắt đó nhìn là biết không bình thường!"

"Cái đó là cái gì?" Ngô Trác mới đầu còn hơi chậm tiêu, bị Lâu Đống nhắc nhở mới tỏ ra cường điệu, xoa xoa cánh tay, "Thiệt hay giả vậy, nhìn đâu giống, tao chưa từng thấy Đinh Nhất Bác thân thiết với ai, tuy rằng cậu ấy có hơi rụt rè, nhưng gặp chuyện gì cần giúp đỡ cậu ấy đều giúp, tao thấy tính tình cũng được lắm mà."

"Cậu ta giả bộ hết đó, ai mà biết cậu ta lén lút làm chuyện... ai u mẹ nó!" Lâu Đống đang nói hăng say thì đầu bị đánh mạnh một cái.

Trâu Phỉ lấy cuốn tạp chí về: "Có thấy phiền không, mấy bác gái trong khu cũng không lắm mồm bằng mày."

"Tao không phải là đang giúp mày tìm ra sự thật hay sao." Lâu Đống quay lưng về phía Trâu Phỉ âm thầm nhe răng làm mặt quỷ, rốt cuộc cũng không dám nói thêm lời nào, lại cầm điện thoại lên chơi game cùng Ngô Trác.

Vào buổi tối thứ năm, cả khoa đều đến phòng học lớn để học *mao khái, khi Trâu Phỉ bước vào lớp, nữ sinh ở hai hàng đầu lập tức dòm ngó xì xào bàn tán, thậm chí còn có vài người cố ý đổi chỗ ngồi, Lâu Đống đi phía sau còn đang ngáp ngắn ngáp dài, nhưng vừa nhìn thấy gái liền hăng hái trở lại, phấn khích đẩy đẩy Trâu Phỉ: "Ê, em gái kia dáng cũng ok quá nhỉ, hình như học lớp một á, mày nhìn thử coi!". 𝖳hử đọc 𝙩ru𝑦ện không quảng cáo 𝙩ại ﹙ 𝙩rum𝙩ru𝑦e n.vn ﹚

*Mao khái: là Mao Trạch Đông một nhà cách mạng người Trung Quốc, người sáng lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Chủ tịch Đảng Cộng sản Trung Quốc từ khi thành lập năm 1949 cho đến khi ông qua đời năm 1976. Sinh viên các trường đại học ở Trung Quốc bị bắt buộc phải học 4 khoá tại Trường Chủ nghĩa Mác, trong đó có các khóa dạy về chủ nghĩa Mác kinh điển và tư tưởng Mao Trạch Đông.

Trâu Phỉ không có hứng thú chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, trong mắt anh không có chút rung động nào, ngược lại lúc dời tầm mắt lại theo bản năng nhìn sơ cả phòng học một lượt.

Nguyên cả tiết, trên bục giảng viên giảng bao lâu thì Trâu Phỉ ngủ bấy lâu, thời điểm Lâu Đống gọi anh dậy thì một nửa sinh viên trong phòng đã rời đi. Anh đứng lên xoa xoa cánh tay đau nhức, chắc hẳn vừa mới ngủ dậy nên có cảm giác buồn bực không vui, anh chợt cau mày sốt ruột, sau khi trông thấy dòng người chen chúc nhau trên hành lang và cơn mưa xối xả như trút nước bên ngoài, anh lại cau mày chặt hơn.

Khoảng cách giữa phòng học và ký túc xá không gần, được ngăn cách bởi một cái sân bóng, đi về thì chắc sẽ bị ướt như chuột lột. Có ít người trở về phòng học, một số sinh viên nam thì cứ thế vọt vào trong màn mưa, còn lại đứng dưới mái hiên chờ đợi mưa tạnh, hiện tại cũng chẳng biết Lâu Đống đã bị đám người ban nãy đẩy tới nơi nào.

Mưa xuống làm không khí thoang thoảng có mùi ẩm mốc, Trâu Phỉ bị mấy người đụng trúng, tâm trạng đã tệ nay còn tệ hơn, vừa định vọt vào màn mưa bỗng anh cảm nhận được áo thun của mình bị người nào đó kéo lại.

Thật ra, lần thứ hai trông thấy gương mặt ấy anh không còn bất ngờ nữa, giống như biết trước chắc chắn là người đó vậy, "Nếu không muốn thấy cây dù này cũng bị quẳng vào thùng rác, thì cút nhanh lên."

"Vậy anh dùng rồi hãy vứt..." Đinh Nhất Bác nhét cây dù vào tay Trâu Phỉ, sau đó lao đầu chạy vọt vào màn mưa, nhưng chưa chạy được hai bước đã bị người phía sau tóm chặt cổ áo.

Trâu Phỉ không nói lời nào, vừa che dù vừa xách cổ áo Đinh Nhất Bác như xách gà.

Đinh Nhất Bác bị anh túm cổ áo nên bước đi có hơi loạng choạng, trông thấy vai Trâu Phỉ ướt sũng bèn nhích người ra ngoài, cậu lập tức bị ghìm trở lại.

"Có đi được hay không!?"

Người Đinh Nhất Bác run run vì bị quát, cậu lại nhích đến bên người Trâu Phỉ, thật thà hỏi: "Em có thể kết bạn WeChat với anh được không?"

"Cậu nghĩ gì vậy." Trâu Phỉ giơ tay vỗ vào đầu cậu một cái, Đinh Nhất Bác khống chế sức lực không được tốt cho lắm, khiến cả người hơi chúi về phía trước, "Sao cậu giống chim vậy chứ, mới vỗ có một cái mà đã không đỡ nổi."

"Cũng tại anh đánh em mạnh quá..." Đinh Nhất Bác xoa đầu, không hỏi xin wechat nữa, yên lặng bị kéo vào trong ký túc xá.

"Cám ơn vì cây dù, nhưng cậu làm gì cũng vô ích thôi, đừng quấy rầy tôi nữa." Trâu Phỉ ném cây dù cho cậu, không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.