Lúc Lâu Đống trở lại ký túc xá, chẳng biết vì sao hắn lại tức giận đóng cửa một cái rầm, dựa vào bàn hùng hùng hổ hổ chửi rủa.
Trâu Phỉ đang ngồi xem video nghe thấy tiếng động liền liếc hắn một cái, tháo tai nghe xuống hỏi: "Lại đi gây sự ai nữa à?"
"Tao không chọc ai cả... Ơ, không đúng, tại sao tao lại là người đi gây sự với người ta cơ chứ! Rõ ràng người ta gây sự tao trước!" Lâu Đông uống một ngụm nước lớn, do dự vài giây rồi nói: "Tao nói mày đừng có giận nhé."
Trâu Phỉ nhíu mày: "Có liên quan đến tao à?"
"Liên quan tới mày hơi bị nhiều nữa là đằng khác! Mày đoán thử coi tao vừa gặp ai ở dưới lầu? Là Mạnh Oánh đó! Cổ cứ lôi kéo muốn nhờ tao chuyển lời đến mày, tao chê! Còn ảo tưởng rằng mình là hoa khôi của trường nữa, nhớ chuyện hồi trước không, tuy đã qua lâu rồi nhưng không ngẫm lại xem bản thân đã làm chuyện trơ trẽn gì sao, khi ấy có ai cho cô ta mặt mũi đâu!" Ban đầu Lâu Đống còn hơi để ý tới tâm trạng Trâu Phỉ, kết quả nói riết hắn lại nổi nóng. Trông thấy Trâu Phỉ đang tỏ ra mọi chuyện không liên quan đến mình, vẻ mặt hắn đau lòng nói, "Trâu Soái, mày thay lòng đổi dạ rồi!"
Trâu Phỉ tỏ ra khinh thường cười cười: "Liên quan gì đến tao? Thậm chí đến cả dáng dấp của cô ta thế nào tao còn quên mất."
Trâu Phỉ đã có rất nhiều bạn gái, nhưng hầu hết các mối quan hệ đều kết thúc do phía nhà gái đòi chia tay trước. Lần nào cũng như lần nấy lý do chia tay cũng khá giống nhau, tất cả đều không thể chịu được tính tình nóng nảy và *chủ nghĩa sô vanh nam của anh. Mạnh Oánh là người bạn gái cuối cùng, cô hơn anh một tuổi, đã theo đuổi anh từ khi anh vào đại học, nhưng đáng tiếc, anh vốn dĩ là một người vừa có tính tình nóng nảy lại càng không biết chút lãng mạng nào, còn đối phương là một nữ sinh không được đàng hoàng. Quen nhau được nửa năm, Mạnh Oánh đã chịu hết nổi mà lén lút sau lưng Trâu Phỉ bắt cá nhiều tay, sau khi bị Trâu Phỉ phát hiện ra, anh đã ở trước mặt cô cho thằng đó một trận bầm dập, nằm sõng soài trên mặt đất không đứng dậy nổi.
*Chủ nghĩa sô vanh nam: Nói chung, biểu hiện như: Mong muốn kiểm soát mạnh mẽ, không lắng nghe ý kiến của người khác, cả trong tiềm thức và ý thức đều nghĩ rằng mình đúng....
Chuyện lúc trước nổi tiếng ai ai cũng biết, nếu không phải gia đình Trâu Phỉ có quan hệ thì chắc hẳn đã bị kỷ luật, bây giờ Mạnh Oánh còn muốn quay lại ăn cỏ cũ, thử hỏi sao Lâu Đống nuốt cục tức này cho được, còn tức hơn cả việc bản thân bị cắm sừng.
"Sao mày rộng lượng vậy! Quên rằng cô ta từng ở sau lưng mày chửi bới sỉ vã thậm tệ tới mức nào ư? Uây dẹp đi, cứ coi như tao lo chuyện bao đồng!"
Mặc kệ Lâu Đống đang ở bên kia mãi mê càu nhàu, thật ra anh không phải loại người thích thù dai, từ xưa tới nay anh luôn làm việc rất kiên định thẳng thắng, người cũng đã đánh, chia tay cũng chia rồi, giờ đây anh không quan tâm tới chuyện đã qua nữa. Đang định tiếp tục xem video thì điện thoại trên bàn bỗng rung rung, màn hình sáng lên, anh ngồi thẳng dậy nhấn xem, là lời mời kết bạn WeChat -- "Chào tiền bối~O(∩_ ∩)O~"
Trâu Phỉ cau mày nhìn biểu tượng cảm xúc cùng với ảnh đại diện selfie bĩu môi tỏ ra đáng yêu, thẳng tay nhấn nút xóa đi không chút luyến tiếc.
Không lâu sau, lại một yêu cầu kết bạn khác được gửi đến, lần này là một "Đôi môi đỏ chót", Trâu Phỉ đá vào ghế của Lâu Đống, vừa xóa lời mời vừa hỏi: "Mày bán tài khoản WeChat của tao nữa phải không."
Lâu Đống bị đá suýt chút nữa lật ghế té dập mặt, oan ức nói lớn: "Không phải, tao đâu có, mày đừng nói tầm bậy tầm bạ!... À mà dáng dấp thế nào? Không thì chuyển qua đây cho tao cũng được."
Lâu Đống nhoài người nhìn qua liền bị Trâu Phỉ ấn đầu trở về, lướt xem sơ những lời mời kết bạn khó hiểu ấy, rất nhiều người gửi lời mời cho anh, nhưng hầu hết họ đều là nữ sinh, thật không biết họ lấy ID WeChat của anh từ đâu, số người gửi quá nhiều khiến anh bỏ qua hết tất cả các lời mời. Anh lướt xóa hết tất cả, chỉ thêm duy nhất bạn lớp trưởng và một thành viên ban tuyên truyền của hội sinh viên.
Chưa kịp đặt điện thoại xuống thì tin tức khác lại đến.
Ban tuyên truyền của hội sinh viên: Chào bạn, giúp mình làm một vài câu hỏi khảo sát nhé.
Hôm nay Trâu Phi rãnh rỗi không chuyện gì làm cũng thấy chán, đầu tiên vào link bên dưới, mới đầu trả lời mấy chủ đề còn khá bình thường, tuy nhiên càng về cuối thì càng lạc đề trầm trọng, thời điểm trông thấy câu hỏi "Món ăn yêu thích" và "Món quà yêu thích" mí mắt anh không khỏi giật giật.
Trâu Phỉ: Ban tuyên truyền của cậu cũng chịu trách nhiệm điều tra chuyện riêng tư của sinh viên à?
Đầu dây bên kia WeChat không phản hồi lại ngay, Trâu Phỉ nhìn vào chỗ "đang nhập..." nhiều lần trước khi bên kia gửi một câu "Thật ngại quá". Anh bấm vào ảnh đại diện của đối phương, trong vòng bạn bè chẳng có ai, chỉ một tài khoản WeChat của dyb0713 treo ở đó, anh liền cảm thấy có chút quen mắt, không nhịn được nhìn thêm vài lần, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó chửi "Mẹ kiếp." rồi đứng phắt dậy, "Hội sinh viên cái quần què!"
Lâu Đống ngồi phía trước thò đầu qua hóng hớt: "Chuyện gì vậy? Mày đi đâu!?"
Trâu Phỉ không nói một câu mà nhanh chân đi đến trước cửa phòng ký túc xá Ngô Trác, đẩy cửa vào.
Ba người trong phòng giật nảy mình, đồng loạt ngẩn đầu lên nhìn về hướng anh chỉ có Đinh Nhất Bác đang ngồi ở trước bàn chẳng biết đang loay hoay làm cái gì.
Ngô Trác cho rằng anh đến tìm mình, hỏi: "Có chuyện gì sao Trâu Phỉ?"
Trâu Phỉ vẫy vẫy tay với hắn, không nói gì mà đi thẳng tới phía sau Đinh Nhất Bác, cậu mãi mê xem điện thoại vẫn chưa phát hiện ra anh đang đứng sau lưng mình, Trâu Phỉ liếc sơ qua, không hiểu sao mọi sự bực tức trong lòng đều tan thành mây khói, chẳng qua là anh không có tâm trạng muốn đánh nhau mà thôi, gõ bàn: "Nhìn không biết luôn đó, còn là ban tuyên truyền của hội sinh viên sao?"
Đinh Nhất Bác đột ngột quay người lại, sững người mấy giây mới sực nhớ điện thoại vẫn còn sáng, tay chân luống ca luống cuống nhét điện thoại xuống dưới sách.
"Cậu giấu cái gì mà giấu, tôi đã thấy hết rồi, có gan làm thì sao không có gan nhận?" Trâu Phỉ có hơi lớn tiếng, trông thấy ba người trong phòng cũng ngoái đầu hóng chuyện, anh dịu giọng lại nói, "Ra ngoài nói."
Ngô Trác nhìn thân hình cao to của Trâu Phỉ, rồi tiếp tục nhìn Đinh Nhất Bác đang lọ mọ đi phía sau, lòng có hơi lo lắng: "Cậu không sao chứ? Có chuyện gì thì cứ nói với tôi..."
Trâu Phỉ ngạc nhiên vì Ngô Trác muốn giúp Đinh Khi Nhất Bác nói chuyện, anh nhìn người phía sau, giơ tay vỗ vỗ lưng cậu: "Là vịt à, sao đi chậm thế... không sao, tao và cậu ta nói chuyện chút thôi."
Một khi Trâu Phỉ đã bảo rằng nói chuyện thì anh đơn giản sẽ chỉ nói chuyện bình thường thôi, bởi vì vấn đề muốn nói tới khá rắc rối nên dẫn Đinh Nhất Bác trở về ký túc xá của mình.
Lâu Đống trông thấy Ding Yibo bước vào phòng, suýt chút bật ngửa té ghế lần nữa, nhìn hết cái này lại tới cái khác, hắn sốc đến ngu người một chữ cũng không thốt ra được.
"Câm miệng lại, ra khỏi đây một lát đi."
Lâu Đống há hốc mồm, cuối cùng nói: "Nhanh vậy luôn?!"
Thấy Trâu Phỉ xoay cổ tay, Lâu Đống lập tức sợ hãi chạy vội ra khỏi cửa: "Đừng làm bẩn địa bàn của tao, nếu không tao liều mạng với mày đó!"
Trâu Phỉ cười mắng, quay người lại thấy Đinh Nhất Bác đang nhìn chăm chăm vào anh, lập tức cố nén cười, kéo chiếc ghế ngồi xuống, "Cậu là Đinh Nhất Bác phải không? Cậu thích đàn ông?"
Đinh Nhất Bác không ngờ anh lại hỏi như vậy, cậu còn đang bận suy nghĩ xem nên giải thích chuyện WeChat như thế nào, thế nên ngơ ngác gật đầu.
Zou Fei cười cười, những lời anh ấy nói ra lại làm cho người ta thật đau lòng: "Trên đời này không thiếu đàn ông, cậu có thể tùy ý chọn một người để thích, chắc chắn sẽ có người cùng xu hướng tính hướng với cậu, ngay cả cậu muốn treo cổ tự tử ở nơi này cũng vô ích, tôi chỉ thích phụ nữ ngực bự mông to."
Đinh Nhất Bác lại lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Em không thích đàn ông, em chỉ thích anh."
Nghe xong Trâu Phỉ có chút bối rối, cậu không thích đàn ông chỉ thích mình là có ý gì? Trâu Phỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát, mới đại khái hiểu được ý mà đối phương muốn nói, biểu cảm có chút không dám tin: "Chúng ta đã quen biết nhau từ trước?"
"Không quen biết."
"Thế tại sao cậu lại nói thích tôi?! Cậu đã từng thích bao nhiêu người rồi? Cậu không biết gì về tôi mà cũng dám nói thế sao, có phải đọc sách nhiều quá bị ngốc rồi không?" Trâu Phỉ mất kiên nhẫn, vốn dĩ lười biếng dựa vào ghế. Nhưng hiện tại, anh lại vô thức ngồi thẳng lưng, híp mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Đinh Nhất Bác.
"...Bởi vì từ trước tới nay em chưa từng thích ai, nên không biết thế nào mới gọi là thích."
Đinh Nhất Bác nói nhẹ nhàng nhưng Trâu Phỉ vẫn nghe rõ ràng, lời cậu nói ra vừa mâu thuẫn vừa phi logic, tuy nhiên anh có thể nghe thấy lời nói ấy có pha chút tự giễu và bất lực trong đó, dính líu đến những chuyện không rõ. Trâu Phỉ không kìm được mà đánh giá đôi mắt cậu, nhìn kỹ thì có vẻ Ngô Trác nói đúng, Đinh Nhất Bác là một người không quá phiền phức, trông sạch sẽ và các đường trên gương mặt rất đáng yêu, nếu cậu cười nhiều hơn thì ắt hẳn là kiểu thiếu niên trắng trẻo đáng yêu mà mấy đứa con gái thích. Tuy vậy cậu lại thích gục mặt xuống, ánh mắt có vẻ ngây ngốc, khiến người ta liên tưởng đến một loài động vật nhỏ nhút nhát nào đó, bị dọa cũng không biết chạy, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, điều đặc biệt hơn nữa là có thể nhìn thấy từ trong đáy mắt của cậu ấy toát lên vẻ kiên nghị cùng với bướng bỉnh, mang lại cảm giác cậu hiểu chuyện, trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn cùng trang lứa.
Đối với người như cậu Trâu Phỉ không biết nên giải quyết bằng cách nào cho đúng, tất cả bạn bè của anh đều có gia cảnh khá giống nhau hoặc tính cách có điểm tương đồng, bây giờ không biết từ đâu chui ra một người như Đinh Nhất Bác, đánh không được mà mắng cũng không xong, tựa như anh đang bắt nạt kẻ yếu, đôi khi lớn tiếng khiến người ta giật mình, lòng anh lại có cảm giác tội lỗi không rõ.
Cuộc trò chuyện tới đây đã đi vào ngõ cụt, vấn đề xu hướng tính dục không phải chuyện có thể đem ra cò kè mặc cả, chỉ đành nhượng bộ một chút mà thôi, Trâu Phỉ dựa lưng vào ghế, đau đầu thở dài.
Đinh Nhất Bác lên tiếng trước: "Xin lỗi, em không cố ý gây rắc rối cho anh, anh cứ coi như không có chuyện gì đi. Em sẽ không nhìn lén anh nữa và cũng sẽ cố gắng không để anh nhìn thấy em ở bất cứ nơi đâu."
Chẳng hiểu vì sao khi nghe những lời này Trâu Phỉ lại cảm thấy không vui, thật kỳ lạ... Anh cau mày nói: "Cậu không cần thiết phải làm vậy, tôi cũng chưa hề ghét cậu, tôi chỉ muốn cùng cậu nói chuyện rõ ràng, những điều trên vĩnh viễn không thể, nên nói ra sớm để tốt cho cả hai."
Anh nói muốn vỗ vai người kia, nhưng nghĩ đến mối quan hệ khó xử giữa hai người, anh cứng nhắc lại rút tay về, gãi đầu một cái.
Đinh Nhất Bác gật gật đầu, nhìn anh lần cuối, ánh mắt ấy chan chứa những suy tư không một ai có thể thấu.
Lâu Đống đang dán tai vào cửa nghe trộm, nhưng chẳng nghe được gì, lại còn sơ ý đụng phải Đinh Nhất Bác, liền bị một phen hoảng hồn, chờ người nọ đi xa hắn mới lặng lẽ thò đầu vào trong phòng: "Ê tao nói này... Hình như bầu không khí không đúng cho lắm nhỉ?"
Trâu Phỉ hiếm khi phớt lờ hắn, im lặng bước tới cửa, bóng dáng Đinh Nhất Bác đã sớm biến mất ở đầu hành lang bên kia.