🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Này, Trâu Phỉ, cậu ta lại nhìn mày nữa kìa."

Trâu Phỉ nhìn theo Lâu Đống, cách đó mấy chục mét trên sân thể dục, có một cậu trai mặt T shirt đen đang nhìn chằm chằm vào anh, khi ánh mắt hai người bỗng va vào nhau đối phương cũng chẳng quay đi, phải mất vài giây sau mới quay đầu nhìn sang hướng khác.

Trâu Phỉ cau mày, không hiểu sao ánh mắt của cậu làm anh có cảm giác không thoải mái cho lắm, tựa như đám rong rêu ẩn mình trong góc tối chẳng có tia nắng nào len lỏi vào được, vừa ẩm ướt vừa nhớp nháp.

"Trâu Soái cũng ghê quá nhỉ, bây giờ ngay cả con trai cũng muốn quỳ dưới cái chân thứ ba của mày luôn." Lâu Đống xem trò vui không chê chuyện lớn, thái độ cợt nhả liền bị Trâu Phỉ lườm một phát, ngay lập tức im miệng. Không phải hắn nhát gan đâu, chỉ do khí chất của Trâu Phỉ quá mạnh mà thôi, các đường nét trên gương mặt anh trông hơi hung dữ, hơn nữa được xuất thân từ gia đình quân nhân, lại cao hơn một mét tám, vì vậy càng tăng thêm cảm giác quyền lực lên mười lần, chả cần động tay động chân cũng khiến đối phương tự khai.

"Ê tao nói thật nha, chỉ riêng tháng này thôi mà tao đã thấy mấy lần rồi, lần nào cũng vậy cậu ta đều nhìn chòng chọc vào mày, nhìn thấy ghê lắm."

Trâu Phỉ suy đi nghĩ lại một lát, không hề có ấn tượng nào đối với cậu ta cả, thật tình mà nói số người nhìn anh xưa nay quá nhiều, anh cũng chưa một lần quan tâm tới, huống chi... anh quay đầu nhìn, số người mặc áo T shirt đen trên sân thể dục quá nhiều, sớm đã tìm được người kia nữa rồi... độ tồn tại thực sự quá thấp.

"Chung khoa với tụi mình sao?"

"Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? Trông hơi quen quen thiệt nhưng tao không nhớ nổi tên."

Trâu Phỉ khinh thường cười lạnh một tiếng, không nói nữa, rất nhanh liền quên mất chuyện này.

Sau khi nghe Lâu Đống nói thế, quả thật Trâu Phỉ có tình cờ gặp cậu trai ấy vài lần, đôi khi là ở căn tin, đôi khi là ở phòng giảng. Cứ hễ anh có cảm giác ánh mắt mãnh liệt ai đó đang nhìn mình, y như rằng anh sẽ bắt gặp gương mặt vô cảm ấy, chẳng thể nói được có ấn tượng sâu bao nhiêu, nhưng thật lòng mà nói gương mặt trắng trẻo kia khá bắt mắt đó chứ, thậm chí có thể dễ dàng thấy có một nốt ruồi dưới cằm cậu ta.

"Gì vậy trời..." Trong lòng Trâu Phỉ cứ có cảm giác thiếu kiên nhẫn bứt rứt làm sao, suốt mấy ngày nay anh lúc nào cũng trưng cái mặt lạnh tanh, ngay cả Lâu Đống cũng chẳng dám nói mấy câu bậy bạ nữa, sợ chọc trúng họng súng thì chết.

"Ê Trâu Soái, mày đừng có trưng cái mặt lầm lầm lì lì như vậy mãi chứ, mày xem mấy em gái cũng không dám lại gần rồi kia kìa, chơi vài trận nhé."

"Không chơi."

Lâu Đống bĩu môi, Trâu Phỉ mà không chơi cùng thì bọn họ phải đành ngậm đắng nuốt cay bị đối thủ hành cho ra bã thôi.

"À đúng rồi Trâu Phỉ, lần trước mày có nhờ tao đem đồ tới nhưng tao quên mất, đợi tí tao chơi xong trận này rồi đi lấy cho mày nhé." Lâu Đống đang mãi mê chơi game cùng với Ngô Trác, nói. Thật trùng hợp, anh và Lâu Đống là bạn học chung hồi cấp 2, không ngờ tới khi lên đại học họ lại thi vào cùng trường, học cùng khoa, nên cũng hay xúm lại chơi game chung với nhau, bởi gia đình có người ở nước ngoài thế nên bạn bè thường xuyên nhờ mua đồ gửi về.

"Để tao tự đi lấy, mày để ở chỗ nào?"

"Có cái túi trong tủ quần áo đó, mày tự tìm đi."

Phòng của anh và Ngô Trác cùng một tầng, lúc Trâu Phỉ vào phòng cũng chẳng có ai, sau khi anh lấy đồ của mình xong chuẩn bị đi về thì cửa toilet đột nhiên mở ra.

Cả hai đều giật mình, đứng ngây người nhìn nhau vài giây, bỗng dưng người trong toilet muốn đóng cửa lại nhưng động tác sao nhanh bằng Trâu Phỉ, anh nhanh chân đá tung cánh cửa.

Người bên trong bị đụng lùi về sau dựa vào bồn rửa tay, vẻ mặt thấp thỏm nhìn về phía anh, có thể thấy tóc mái người nọ hơi dài che đi chân mày, bên dưới là đôi mắt hẹp dài, làn da rất trắng càng làm nổi bật lên nốt ruồi ở dưới cằm.

Sự bứt rứt trong lòng Trâu Phỉ cuối cùng cũng tìm được chỗ để giải tỏa, anh còn cười ha hả, xoay người đóng cửa lại.

"Nói chuyện với tôi một chút đi, tại sao lại nhìn chằm chằm tôi suốt thế, nói tôi nghe xem là tôi nợ tiền hay cướp bạn gái cậu?

Đinh Nhất Bác nhìn anh, lắc đầu: "...Không có."

"Thế sao cậu nhìn tôi suốt làm gì." Giọng Trâu Phỉ bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, tiến lên một bước, dồn cậu vào trong góc nhỏ.

Một khi đã chọc Trâu Phỉ tức giận thì cực kì đáng sợ, gương mặt anh không chút biểu cảm nào, luôn nhìn chòng chọc vào đối phương, khiến đối phương có cảm giác anh sẽ bất ngờ đấm mình ngay lập tức, hầu hết mọi người bị anh nhìn như vậy cũng không ai dám nhìn lại, chỉ có người trước mặt này mà thôi, biểu cảm thậm chí có hơi...

Chẳng hiểu sao Trâu Phỉ lại không thốt ra được, cảm giác không thoải mái lại liên tục dân trào, anh trừng mắt nhìn cậu trai thấp hơn mình nửa cái đầu, nói lớn: "Tôi đang hỏi cậu đó."

"Em...anh..."

"Cái gì? Mẹ bà, bộ cậu không nói to lên được hay sao?!" Trên đời Trâu Phỉ ghét nhất mấy người nói chuyện không rõ ràng thế này, rất dễ khơi dậy tính nóng nảy của anh. Anh nắm lấy cổ áo đối phương, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cau mày hỏi lại, "Tôi hỏi cậu lần nữa, tại sao lại nhìn tôi suốt thế."

Đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào anh, khóe môi giật giật, cuối cùng thốt ra vài lời không rõ ràng: "Bởi vì em thích anh."

"..." Bốn chữ đó Trâu Phỉ được nghe vô số lần, đối với hắn mà nói nó không khác gì "Chào" và " Tạm biệt" cả, nhưng giờ phút này lần đầu tiên trong đời anh hoài nghi lỗ tai của mình có nghe nhầm hay không, sửng sốt vài giây, "Cậu lặp lại lần nữa?"

"Em thích --"

Trâu Phỉ đột nhiên buông tay ra, trên mật là biểu cảm không thể tin nổi, vừa có chút ghét bỏ: "Cậu có phải bị bệnh hay không, tôi là đàn ông đó!"

Đinh Nhất Bác nhìn hắn nói nhỏ: "Em không bị bệnh, em cũng biết anh là đàn ông."

Trâu Phỉ "chậc" lưỡi, cảm thấy mình không còn lời nào để nói với cậu trai này, đến cùng chỉ cảnh cáo một câu: "Cậu là nữ cũng đừng đùa như thế, nếu để tôi bắt gặp cậu nhìn tôi thêm lần nào nữa, thì đừng trách sao tôi vô lễ."

"Em chỉ thích anh, không liên quan đến việc anh là nam hay nữ."

Trâu Phỉ đã đi tới cửa, nghe xong câu này, máu lại dồn lên não, đột nhiên xoay người lại: "Có phải cậu nghe không hiểu tiếng người không? Tôi nghĩ cậu là..."

Trên sàn gạch men vốn còn vươn chút nước, mấy chữ sau Trâu Phỉ còn chưa kịp nói xong bỗng bị trượt ngã sấp mặt.

Phòng vệ sinh ở ký túc xá rất nhỏ mà vóc dáng Trâu Phỉ lại cao to, té một cái phải nói là long trời lở đất, ngay cả chậu rửa mặt và cốc nước cũng bị hất vung vãi khắp nơi.

Ở cuối hành lang bên kia Lâu Đống đang dán mắt vào màn hình chơi cũng ngẩn đầu lên: "Tiếng gì vậy, lúc nãy mày có cảm giác sàn nhà rung lên không?"

Ngô Trác đang cắm mặt chơi game, lơ đãng lắc đầu, vì vậy hai người tiếp tục vùi đầu tiếp tục công cuộc chém giết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.