Thứ hai ngày 21 tháng 2 năm 2000, trời đổ tuyết.
Không khí Tết Nguyên Tiêu vẫn còn chưa qua bao lâu thì đã phải chuẩn bị đi học trở lại.
Mong đến ngày khai giảng như vậy cũng là lần đầu tiên! Trong kỳ nghỉ mình đã rất nhiều lần muốn gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng đều cố gắng nhẫn nhịn. Cậu ta có nhớ đến tôi không còn tôi thì lại nhớ cậu ta như vậy, hà tất phải sử dụng hình thức này để níu kéo liên lạc kia trước? Tôi không mong rằng cậu ta sẽ xem tôi như những người con gái bình thường, gọi điện thoại để kiểm tra… tình cảm là không thể kiểm tra được. Của bạn thì là của bạn, không phải là của bạn thì có lo lắng cũng không được gì.
Chỉ là, vẫn nhung nhớ, rất muốn gặp, rất muốn… Hôm nay vừa thấy mặt hắn, nước mắt gần như rơi xuống. Thật vô dụng, mình đã cười nhạo chính mình. Trước kia khi mẹ ra nước ngoài, một năm hai năm cũng rất tầm thường, bây giờ chỉ bất quá một tháng chia lìa, thế mà lại như thế. Trọng sắc khinh mẹ, rõ là bất hiếu nữ.
Một tháng chia lìa, không hề tạo thành bất cứ ngăn cách gì. Ngày khai giảng, vẫn cười đùa ăn ý, một tháng thời gian trôi qua, giống như chưa từng có.
Bầu trời đổ tuyết lất phất, bay bay. Mình thích tuyết, ba nói, lúc mẹ mang thai mình là mùa đông, bông tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng bay đầy trời, cho nên mới đặt tên mình là “Doanh”.
Tan học, mình và cậu ta hai người đi về hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo/3400322/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.