Bài hát này, hắn cũng biết… Này, cô gái, tất cả tình yêu đều có người cạnh tranh. Tôi không ghen tị với hạnh phúc của hai người, tuy rằng cuộc sống của tôi luôn có nhiều khúc mắc. Anh ấy cũng không tệ, sự lựa chọn của chúng ta không là trùng hợp. Cô dùng thanh xuân của mình để giả thuyết, tôi biến những thứ mất đi trong cuộc sống thành chiến công.
“Không có gì kỳ lạ, tôi đã mệt mỏi với việc níu kéo. Không có ai thiếu ai là không được, cho dù có thay lòng đổi dạ thì cũng không phải là tội không thể tha.” Tống Doanh thì thầm, giọng nói quanh quẩn trong không gian cầu thang.
“Nhưng mà cậu không trách cậu ta, cậu trách bản thân mình. Cậu buông tha cậu ta, lại không buông tha chính cậu.” Cố Hàm nói một câu khiến Tống Doanh cuống quít ngẩng đầu: “ Tôi không có…”
Ánh mắt hắn sáng ngời, sáng đến mức chiếu thẳng vào trái tim cô. Lớp vỏ bọc kiên cường mà cô ngụy trang trong khoảnh khắc này bị bóc trần không có chỗ dung thân.
“Thật sự không có?” Hắn ép sát thêm một bước.
Thật sự… Có…
Cô có thể buông Mạnh Xuyên Giác, nhìn bọn họ vui vẻ ngọt ngào bên nhau, rõ ràng là đau khổ nhưng lại không thể rời mắt được. Từng này trôi qua, cô vẫn đứng ở những nơi cậu ta đã đi qua… cũng có thể nói bọn họ đã từng đi qua, chờ cậu ta đi lướt qua cô xem như không thấy, nhiều nhất là chỉ chờ được một cái gật đầu, hoặc một ánh mắt, một nụ cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo/3400321/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.