Người bên cạnh đưa tới một bàn tay, nâng chiếc bàn của cô lên, đặt sang bên cạnh với một bộ dạng dường như không hề tốn chút sức lực nào. Tống Doanh ngơ ngác nhìn Cố Hàm, thấy hắn vì di chuyển chiếc bàn giúp cô mà để cho chồng sách chỉnh tề của mình có chút lộn xộn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Cố Hàm thu dọn lại mọi thứ, nhìn về phía Tống Doanh, thấy cô ngơ ngẩn nhìn mình, bất giác khuôn mặt cũng đỏ lên chỉ lẩm bẩm mà không biết phải nói gì. Hai người quen biết đã hai năm rưỡi, từ thời gian đầu còn nói cười cho đến khi chiến tranh, chưa bao giờ có khoảnh khắc nào giống như lúc này. Trong đầu dường như đã không còn như cũ nữa, trước mắt chỉ là con ngươi của đối phương dường như có thể nhìn thấy được điều gì đó rồi cũng giống như chưa từng nhìn thấy gì... Trong lòng có cảm giác bất an hoảng loạn nhưng cũng có chút chờ mong, Tống Doanh có cảm giác như vậy, Cố Hàm càng có cảm giác này mạnh mẽ hơn cô mấy phần. Biểu hiện của con người có thể giả vờ nhưng đôi mắt thì sẽ vạch trần lớp vỏ ngụy trang này.
“A…” tiếng kêu của Tống Doanh đã phá vỡ không khí kỳ lạ giữa hai người, cô đứng trên lối đi nhỏ trong phòng học, các bạn đi tới đi lui dọn dẹp, có một người không cẩn thận đụng vào cô. Cô lảo đảo không đứng vững, ngã về hướng Cố Hàm.
Cố Hàm vội đưa tay ra đỡ lấy cô, bởi vì hắn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo/3400316/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.