Lục Dật Tiêu giờ này khắc này thật sự muốn chết đi cho xong, hắn trơ mắt nhìn Thẩm Tâm xoay đầu lại nhìn hắn cười vô hại:
-Nếu như tiểu Điềm Tâm nhà em đã có người chăm sóc rồi thì em và anh cũng không cần bận tâm nữa, bây giờ, có lẽ anh nên giải thích cho em, cái buổi chụp hình này, việc đến khách sạn này, lại còn cái kiểu cố ý nói chuyện kiểu mập mờ kia nữa, tất cả là do anh sắp đặt phải không?
-Ha ha ha...làm sao có thể chứ? Em nghĩ nhiều quá rồi đấy... - Lục Dật Tiêu giơ hai tay, vẻ mặt lúng túng nhìn Thẩm Tâm nói:
-Thật sự chỉ là trùng hợp, anh thật sự không biết em ở ngoài cửa.
-Thật sao? - Thẩm Tâm càng cười dịu dàng, cô đi đến bên Lục Dật Tiêu, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:
-Vậy tại sao bốn người kia phải trốn trong nhà vệ sinh, tại sao cô gái kia một giây đầu còn hết sức ngượng ngùng giây sau đã có thể cười thoải mái như thế? Tại sao anh vừa mới vào không bao lâu thì việc chụp ảnh đã dừng lại?
Lục Dật Tiêu cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh toát chậm rãi chạy dọc xuống trên trán mình.
-Vì...là trùng hợp thôi... - Bờ môi hắn khẽ giật giật, lắp bắp nói:
-Vừa rồi bốn người đó...ừm...tiêu chảy nên tranh nhau toilet...còn cô gái kia, khục khục, cô ấy là đối tác quảng cáo của công ti đấy, lần này là...lần đầu tiên cô ấy chụp hình cho anh nên có chút thẹn thùng...về sau thì không còn thẹn nữa...thật đấy.
-A...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730944/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.