-Có thật không vậy? - Thẩm Tâm đầy nghi ngờ mà quay đầu nhìn Điềm Tâm.
-Thật đấy... - Điềm Tâm cười cười, trong lòng thầm mắng Lục Dật Tiêu xảo quyệt. Điềm Tâm trong thoáng chốc thấy chủ đề câu chuyện chuyển qua mình, lại thấy Thẩm Tâm đang trong trạng thái sắp "đập vỡ nồi thấy đáy" nên liền vội vàng đưa bàn tay úp lên trán, giả bộ yếu đuối hướng phía Thẩm Tâm nói:
-Ai da, đột nhiên thấy chóng mặt quá...
-Thôi nào, cậu cho rằng giả bộ bị bệnh thì mình sẽ không hỏi tường tận chuyện gì đã xảy ra sao? - Thẩm Tâm tức giận đi đến bân Điềm Tâm, đưa tay túm lấy cổ tay cô.
Lòng bàn tay Điềm Tâm nóng hầm hập, so với nhiệt độ cơ thể bình thường thì rõ ràng cao hơn rất nhiều.
-Điềm Tâm, cậu bệnh thật sao? - Thẩm Tâm ánh mắt kinh ngạc, đưa tay lên sờ trán Điềm Tâm, trên trán cô nóng đến kinh người nhưng lại không chảy giọt mồ hôi nào.
-Ừ, đầu mình chóng mặt quá... - Điềm Tâm lúc này cảm thấy mình chóng mặt ghê gớm, vừa rồi cùng Thẩm Tâm ngồi nghe lén, tinh thần tập trung cao độ nên không có cảm giác là bản thân mình không khỏe.
Thế nhưng lúc ăn cơm còn rất khỏe mà, sao bây giờ lại như bị thiêu đốt thế này?
Thẩm Tâm quay đầu, ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn Lục Dật Tiêu, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Đợi lần sau em tính sổ với anh! Đi...đưa Điềm Tâm vào bệnh viện.
-Tuân lệnh, lão bà đại nhân. - Lục Dật Tiêu nhoẻn miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730943/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.