Điềm Tâm lắc đầu, nước mắt vẫn cứ chảy xuống.
- Vậy... tớ mua cho cậu một cái mới, coi như là quà sinh nhật tặng cậu?
Thẩm Tâm khẩn trương đưa tay lau nước mắt trên mặt Điềm Tâm, nhỏ giọng nói:
- Coi như là quà sinh nhật sớm đi?
Điềm Tâm vẫn lắc đầu, cô cắn răng cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
- Tớ gọi điện thoại cho Trần Diệc Nhiên, để anh ta tới đón cậu?
Thẩm Tâm thấy bộ dạng khóc đến nước mắt không dừng của Điềm Tâm, lập tức luống cuống.
Trong trí nhớ của cô, hoặc là Điềm Tâm sẽ gào khóc một trận sau đó sẽ không sao, hoặc là khóc ra mấy giọt nước mắt to như viên đậu, sau đó cũng sẽ ổn. Nhưng mà cố gắng chịu đựng không để bản thân khóc lóc thế này, cô chưa thấy qua bao giờ. Điềm Tâm cứ dùng lực lắc đầu, tay thì lau nước mắt, rốt cuộc bị kiềm nén mà khóc lên.
- Điềm Tâm...
Thẩm Tâm vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng khoác lên vai của cô, ánh mắt lo lắng hỏi han:
- Cậu có chuyện gì thì nói ra, đừng kìm nén sẽ bực bội đấy.
- Tớ...tớ chỉ là có chút khó chịu...
Điềm Tâm nghẹn ngào, cất tiếng đứt quãng hướng phía Thẩm Tâm nói:
- Vì cái gì thích một người khổ cực đến vậy, muốn gặp mặt anh ấy cũng không thấy. Đôi khi thật sự hâm mộ cậu và anh Tiêu, ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhau... Còn có, mỗi lần gửi tin nhắn cho Trần Diệc Nhiên, không nói gì khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730825/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.