-Không trả lời là đồng ý đấy nhé.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, quay người ngồi xuống cái ghế lúc nãy, một lần nữa cầm laptop của hắn mà bắt đầu cúi đầu gõ gõ.
Điềm Tâm vẫn đang ở trạng thái bị chấn động, ngồi trên giường bệnh nhìn Trần Diệc Nhiên chăm chỉ làm việc, trong lòng thấp thỏm không yên, rốt cuộc anh muốn hẹn hò cái gì đây?
Cô vẫn còn đang là một bệnh nhân đấy!
Trên người vẫn còn vết thương vừa phẫu thuật nữa!
Anh đùa giỡn tôi như vậy, thật sự không cảm thấy tội lỗi sao hả?!!
Điềm Tâm cứ như tâm thần bất an như vậy mà có được buổi chiều yên bình.
Buổi tối Trần Diệc Nhiên cứ thần thần bí bí mà nói với Điềm Tâm rằng hắn muốn đi mua một ít đồ, sau đó liền đi ra ngoài.
Điềm Tâm ở trong phòng bệnh, mở ti vi lên, trên màn hình đang phát các chương trình kịch nghệ hài hước, người chủ trì và các khách mời đều vui vẻ lạ thường, nhưng rồi một câu cũng không thể nào lọt vào tai cô.
Nhìn ánh mắt mờ ám của Trần Diệc Nhiên trước khi đi, Điềm Tâm không thể nào mà không nghĩ tới cảnh đó...Không phải hắn đi mua mấy cái đồ dùng sinh kế ấy chứ? Chẳng lẽ hắn muốn đem mấy thứ đó cho mình, trong phòng bệnh?
Không thể nào...không thể nào...
Trần Diệc Nhiên mặc dù đi du học từ nước ngoài trở về, cũng không đến mức cởi mở như vậy chứ?
Điềm Tâm vừa suy nghĩ miên man, vừa cầm trong tay điều khiển từ xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730767/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.