Trần Diệc Nhiên không nói một lời nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Điềm Tâm, dường như hắn muốn xem cô mạnh mẽ mà có thể chống đỡ đến bao lâu.
-Haha...haha...
Điềm Tâm lúng túng nhìn hắn cười cười, vừa đan mấy ngón tay lại với nhau vừa nhỏ giọng nói:
-Cái đó...Lúc nãy em xem ti vi nhiều quá, ngủ quên lúc nào không hay...thật sự lúc nãy em ngủ rồi...
-Ừ. - Một lúc sau Trần Diệc Nhiên mới vui vẻ trả lời.
Trái tim Điềm Tâm đang không ngừng nhảy loạn xạ lên, vì quá đột ngột nên cô cũng không biết phải nói gì cho phải.
Trần Diệc Nhiên nhìn bộ dạng bứt rứt như vậy của Điềm Tâm, cảm thấy thích thú vì vậy cũng không mở miệng nói gì.
Bầu không khí bên trong phòng bệnh vẫn lúng túng như thế.
Điềm Tâm vì quá xấu hổ nên có cảm giác như đầu mình đang sắp bốc cháy đến nơi rồi, Trần Diệc Nhiên không nói lời nào, cô cũng không biết phải nói gì cho phải, nhưng cứ trầm mặc thế này cô cảm thấy không được tự nhiên.
-Cái kia...
Điềm Tâm cắn răng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tọi nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
-Em đói bụng...
-A... - Trần Diệc Nhiên cười như chế giễu cô, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng mà không có bất kì động đậy gì.
-Này, em nói em đói...
Điềm Tâm bị hắn nhìn thấu sự xấu hổ mà tim đập liên hồi, rốt cuộc chịu không được mà đẩy hắn một cái.
-Ừ, vừa rồi anh đi mua một ít đồ ăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730770/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.