Không nên nói lung tung... - Gương mặt Điềm Tâm thực sự đã đỏ y như quả táo rồi.
-Được rồi, được rồi, mình không nói lung tung nữa.
Thẩm Tâm nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Điềm Tâm, rốt cuộc cũng ngừng cười đùa, nhìn cô nói:
-Cậu không có thấy bộ dạng vội vã chạy đến trường hôm qua của Trần Diệc Nhiên đâu, sau khi thấy cậu ở phòng y tế, hắn không nói không rằng mà bế cậu chạy một mạch ra khỏi trường luôn. Buổi tối trở về, Lục Dật Tiêu còn nói với mình, không biết hôm nay Trần Diệc Nhiên uống nhầm thuốc gì rồi, đang họp thì có cuộc gọi đến, hắn không nói lời nào mà chạy ra khỏi phòng họp, để lại mấy ông quản lí hai mặt mà nhìn nhau, hơn nữa cả buổi chiều cũng không thấy hắn trở về...
Thẩm Tâm bắt chước bộ dạng Lục Dật Tiêu mà kể cho Điềm Tâm.
Điềm Tâm ngạc nhiên, trong lòng Trần Diệc Nhiên, cô quan trọng đến vậy sao?
-Chị, chị Điềm Tâm!
Điềm Tâm đang nói chuyện với Thẩm Tâm thì đột nhiên phía cửa vang lên một giọng con trai.
Thẩm Thị xách theo một đống đồ ăn đứng đó, nhìn vào trong phòng bệnh thăm dò.
-Tiểu Thị, em đến rồi. - Thẩm Tâm cười híp mắt đứng dậy, vẫy vẫy tay về hướng Thẩm Thị, thuận miệng nói:
-Vào đi, Điềm Tâm đã tỉnh rồi.
-Được. - Thẩm Thị gật gật đầu, đi đến bên giường bệnh của Điềm Tâm, cười hì hì nói:
-Chị Điềm Tâm, em đến thăm chị đây.
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn cậu, dáng người hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730749/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.