Trần Diệc Nhiên không hề để ý đến ánh mắt ranh mãnh của chị em nhà Thẩm, điềm tĩnh mà đi vào, trong lòng cảm thấy có chút kì lạ.
Đôi mắt đen láy của hắn thoáng nhìn Điềm Tâm đang vùi đầu vào trong chăn, rồi lại quay sang nhìn chị em họ Thẩm đang nhìn mình ranh mãnh, giọng trầm thấp hỏi:
-Điềm Tâm, em làm sao vậy?
-Không có gì.
Điềm Tâm lí nhí như tiếng muỗi vo ve, đôi mắt trong veo liếc nhìn trộm Diệc Nhiên, trong lòng không ngừng oán trách, tại sao môi hắn lại không có bất kì dấu hiệu sưng đỏ gì hết vậy...
Kì thật sáng nay khi cô tỉnh lại thì Trần Diệc Nhiên đã đi đâu mất tiêu rồi, chỉ để lại giấy nhắn ở đầu giường, nói là phải đi trước để đến công ty.
Điềm Tâm vốn đang lo lắng cho Trần Diệc Nhiên suốt đêm qua không ngủ, sáng nay chắc không có tinh thần để đi làm, nhưng nhìn thần thái hồng hào, dáng người rắn rỏi trong bộ vét chỉn chu của hắn lúc này, thoạt nhìn dường như không có chuyện gì đã xảy ra cả.
Ngay lúc này, cô thậm chí còn nghi ngờ, những lời đêm qua Trần Diệc Nhiên nói lúc ôm cô vào lòng có phải chỉ là một giấc mơ không?
-Trần Diệc Nhiên, anh đến rồi sao? - Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Tâm chớp chớp, mở một nụ cười ranh mãnh, trầm thấp nói:
-Điềm Tâm của anh không sao đâu, chỉ là ngượng ngùng tí thôi, bọn em đang thảo luận về con muỗi lớn trong phòng này.
-Con muỗi lớn? - Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730751/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.