Điềm Tâm chỉ cảm thấy, hạnh phúc dường như đến quá đột ngột làm cho cô có cảm giác không chân thực.
Hồi lâu sau, sau khi đã thở bình thường trở lại, Trần Diệc Nhiên mới nhìn cô cười trêu:
-Cô ngốc, làm sao mà hàm răng của em lại đụng phải anh được nhỉ?
Mặt Điềm Tâm vốn đã đỏ như quả táo, nghe xong câu đó lại càng trở nên đỏ hơn nữa.
-Em...tại em không có kinh nghiệm...
Điềm Tâm rụt đầu trong chăn, nhỏ giọng thì thầm:
-Có ai như anh không? Không biết đã hôn bao nhiêu cô rồi?
Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm, không chịu được bèn duỗi bàn tay trắng nõn thon dài véo nhẹ vào má cô, thấp giọng nói:
-Em nói cái gì? Anh mà là loại người đó sao?
Điềm Tâm thẹn thùng mà không nói lời nào.
Trần Diệc Nhiên thấy bộ dạng xấu hổ của Điềm Tâm lại không đành lòng duỗi cánh tay ra, ôm chầm lấy cô, khẽ nói:
-Hôn vài lần là có kinh nghiệm ngay thôi...
Vừa dứt lời, bờ môi ấy một lần nữa lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
-A... - Điềm Tâm mở to hai mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai đang kề sát trước mặt cô.
Lại nữa ư...Dù gì cũng phải để cô thở một hơi đã chứ?
Giữa trưa ngày thứ hai.
Thẩm Tâm ngồi khoanh tay ngồi bên giường bệnh của Điềm Tâm, đôi mắt xinh đẹp liếc thấy bờ môi sưng đỏ của cô, ranh mãnh nói:
-Ơ? Đây không phải là phẫu thuật viêm ruột thừa sao, mình không nghĩ là nó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730747/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.