Trần Diệc Nhiên quay người sang, dang tay kéo dây an toàn thắt lại cho cô, trong lúc lơ đãng đầu ngón tay chạm vào gương mặt của Điềm Tâm, vệt nước mắt hình như đã làm gương mặt cô trở nên ấm áp, mềm mịn hơn, giống như khối đậu hũ non trơn nhẵn vậy.
Hắn do dự một chút, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào khuôn mặt bầu bĩnh, môi trề ra của Điềm Tâm, nhìn gương mặt cô bị mình chọc vào có chút biến dạng mà hắn liền bật cười.
Thói nghịch ngợm nổi lên, Trần Diệc Nhiên cứ thế ngồi chọc, véo khuôn mặt Điềm Tâm, làm miệng cô chu lên cứ như miệng gà vậy. Hắn thấy Điềm Tâm say ngủ không hề hay biết gì, rốt cuộc nhẹ nhàng cúi người qua, hôn lên gương mặt nõn nà của cô.
Trần Diệc Nhiên ngồi dậy, mắt lướt nhìn đôi môi hồng hào mịn màng của Điềm Tâm, suy tư một chút rồi lại duỗi hai ngón tay biến đôi môi cô thành miệng gà một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên.
Ngoài cửa xe, ánh trăng giống như vệt nước vậy, lờ mờ hắt vào thân thể hai người.
Khi tỉnh lại thì Điềm Tâm đã thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, ga giường màu thẫm sọc vuông, chăn cũng có hoa văn màu xám nhạt, gối đầu thì rất êm, khiến cô cứ ao ước được nằm trên đó. Trong phòng ấm áp như mùa xuân vậy, cô có thể cảm nhận được mùi hương của hắn thoang thoảng trong phòng, thật là dễ chịu biết bao!
Điềm Tâm mơ màng trở người, cảm giác như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730707/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.