Đến bây giờ cô mới phát hiện, Trần Diệc Nhiên ra ngoài mà mang dép lê, là vì...đi vội quá không kịp thay ư?
Điềm Tâm mở trừng hai mắt, nhìn tấm lưng của Diệc Nhiên, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp.
Thật sự, trong lòng hắn vẫn có cô sao?
-Cái đó...anh Diệc Nhiên...Điềm Trâm trù trừ một lúc, hướng về phía Diệc Nhiên hỏi:
-Làm sao anh biết em ở chỗ này?
Trần Diệc Nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người, đôi mắt sâu thẳm nhìn Điềm Tâm:
-Anh gọi em mãi mà không có ai nghe máy, mãi một lúc sau thì có người lấy điện thoại của em gọi lại, là giọng nam...
-Là Tô Việt gọi cho anh sao? - Đôi mắt Điềm Tâm sáng lên hỏi Trần Diệc Nhiên.
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên nắm lấy tay Điềm Tâm, đem đôi tay bé nhỏ ấy đút vào trong túi áo của hắn, sau đó lại thản nhiên nói:
-Cậu ta nói em không đuổi kịp xe, điện thoại và ví tiền lại không mang theo, rồi nhờ anh nghĩ cách giúp đỡ.
-À, ra vậy... - Điềm Tâm gật gật đầu, thảo nào Trần Diệc Nhiên lại xuất hiện bất ngờ như thế, cô còn tưởng hắn chủ động đi tìm cô chứ...
Trần Diệc Nhiên khó hiểu nhìn bộ dạng Điềm Tâm như thể cô vừa mới ngộ ra điều gì đó, đôi môi hé ra. Hắn vốn định thêm hỏi câu gì nhưng rồi rốt cuộc lại thôi, chỉ nói:
-Đi thôi, giờ cũng không còn sớm nữa, lái xe về thành phố Z đoán chừng cũng phải hai giờ sáng rồi.
-Được. - Điềm Tâm vui sướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730705/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.