Thẩm Tâm dè dặt chọc lấy cánh tay Điềm Tâm, thấp giọng hỏi
- Tớ nói nè, Điềm Tâm... cậu không buồn nữa à?
Điềm Tâm gật đầu, đôi mắt trong veo đảo quanh một vòng, bình thản đáp:
- Ừ, không buồn nữa.
- Thật hay giả vậy, tốc độ khôi phục của cậu cũng nhanh quá đó!
Thẩm Tâm có chút không tin nhìn qua cô
- Sao vậy, cậu đã thông suốt? Không thích Trần Diệc Nhiên nữa hả?
Điềm Tâm khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói với Thẩm Tâm:
- Tớ thông suốt là...tớ thích Trần Diệc Nhiên, cho dù anh ấy không thích tớ, thì tớ vẫn thích anh ấy.
-...
- Có câu nói như thế nào nhỉ? Tôi thích anh là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!
Dáng vẻ của Điềm Tâm thoạt nhìn rất nghiêm túc, quay sang nghiêm mặt nói với Thẩm Tâm:
- Thế nào, có phải sẽ cực kỳ tức giận không?
-...
Thẩm Tâm mệt mỏi lấy tay đỡ trán, sau nửa ngày mới yếu ớt nói:
- Nghĩ mãi mà không ra có phải cậu ăn phải bùa mê của Trần Diệc Nhiên hay không, sao cậu cứ nhất quyết thích anh ta...
- Ai, loại tình cảm này không có lý do...
Điềm Tâm phất tay, vui vẻ nói với Thẩm Tâm:
- Mau lên, nghiêm túc nghe giảng đi!
-...
Thẩm Tâm hoàn toàn bó tay với người này rồi.
Vẫn như cũ, chủ nhật hàng tuần cô sẽ đến nhà Trần Diệc Nhiên học thêm, lúc nào cũng mở to đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy ngưỡng mộ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730641/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.