- À...
Trần Diệc Nhiên hơi chột dạ, vội cầm điện thoại từ trên ghế salon lên giả vờ cẩn thận kiểm tra, màn hình trống trơn mở ra, tin nhắn mới cũng không có.
- Khụ, khụ! Là tin nhắn chào hàng điện thoại.
Trần Diệc Nhiên mặt không đổi sắc, tim không nhảy loạn nhìn cô, sau đó âm thầm cất điện thoại vào trong túi quần.
Điềm Tâm thoạt nhìn cũng tin, cô ra sau nhà bếp dọn túi rác, rồi nhìn Trần Diệc Nhiên đang ngồi ở phòng khách:
- Anh nghỉ ngơi sớm đi, em về trước, tiện thể vứt bao rác.
- Vậy anh đưa em về.
Trần Diệc Nhiên đứng dậy theo sau Điềm Tâm, đi vào phòng ngủ nói vọng ra ngoài:
- Chờ một lát, anh thay quần áo.
- Không cần...đâu...
Điềm Tâm còn chưa nói hết đã thấy anh đóng cửa phòng ngủ lại rồi. Điềm Tâm nhếch miệng, cái người này lại muốn làm cái quỷ gì đây? Rất nhanh sau đó, Trần Diệc Nhiên đã thay xong một bộ đồ thoải mái, tay cầm lấy chìa khóa xe bước ra ngoài cửa:
- Đi thôi, anh tiễn em.
- Ờ...
Điềm Tâm thấp giọng, lề mề đi theo anh xuống lầu. Suốt dọc đường cả hai đều im lặng, Điềm Tâm đã tới trước cổng tiểu khu nhà mình. Cô bước xuống xe, khẽ quay người nhìn anh phất tay:
- Gặp lại sau, nhớ đi chậm một chút.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên khẽ gật đầu, chần chừ một chút rồi nói với cô:
- Chủ nhật nhớ đến học thêm.
- À... Còn tưởng anh không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730639/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.