Trần Diệc Nhiên ngước mắt nhìn cô thở dài, thuận miệng hỏi:
- Làm sao vậy? Buồn bực chuyện gì?
- Không có gì...
Điềm Tâm tránh ánh mắt của anh, vẫn là không muốn cùng anh nói lại vấn đề này nên trả lời cho qua.
- Ừm.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu húp thêm ngụm cháo, tiếp tục hỏi:
- Em đã thấy hình chưa?
- Vẫn chưa.
Điềm Tâm vừa ăn vừa nói:
- Lúc em đi khỏi máy tính vẫn còn đang nhận hình chuyển qua, một lát nữa em về sẽ nhìn một chút.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô gật đầu, không hỏi gì nữa. Ăn xong bữa tối, Điềm Tâm thu dọn bát đĩa rồi đem rửa. Trần Diệc Nhiên ngồi ở ghế nhìn bóng lưng nhỏ đang bận rộn, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy căn nhà của anh trở nên bừng bừng sức sống.
Sau khi rửa xong bát đĩa, Điềm Tâm rót một cốc nước rồi cầm lấy mấy hộp thuốc đưa cho Trần Diệc Nhiên, mặt không cảm xúc nói:
- Uống đi.
- Uống cái gì?
Trần Diệc Nhiên giật mình nhìn mấy hộp thuốc, thuốc cảm có, thuốc hạ sốt có, thuốc ho cũng có, thậm chí thuốc rối loạn tiêu hóa cũng không thiếu, cơ bản mà nói là đủ toàn bộ.
- Uống thuốc đó!
Điềm Tâm cáu lên, nhìn qua mấy hộp thuốc trên bàn rồi kéo cái ghế ở gần đó ngồi xuống, lấy ra một hộp thuốc trị rối loạn tiêu hóa, nói:
- Dạ dày anh đau đúng không, vậy thì uống cái này.
Trần Diệc Nhiên thấp giọng nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730638/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.