Khóe miệng người kia không nhịn được kéo ra, giọng nói vô cùng bất đắt dĩ:
- Điềm Tâm, bây giờ anh là người bệnh.
- Vì vậy?
Trần Diệc Nhiên đáng thương nói với cô:
- Vì vậy không phải em nên thỏa mãn yêu cầu người bệnh sao?
- No way!
Điềm Tâm mạnh miệng phản bác lại Trần Diệc Nhiên:
- Biết mình là người bệnh thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mở máy tính làm cái gì? Dạ dày đau còn ăn mì tôm, sao không để em mua luôn cho anh chất bảo quản để ăn luôn? Nằm ở đó! Em đi nấu cơm!
- Ừ...
Trần Diệc Nhiên thành thật đóng máy tính lại rồi để ở tủ đầu giường, đôi mắt đầy mong đợi chờ Điềm Tâm, cảm giác kia chẳng khác nào chó con đang gào khóc đòi ăn.
Điềm Tâm nghiến răng nghiến lợi nhìn gia hỏa trước mắt, cũng không biết cô có bị ảo giác không lại cảm thấy gia hỏa này đang mượn bệnh để làm nũng.
Làm nũng? Trần Diệc Nhiên ư?
Điềm Tâm rùng mình một cái, vội vàng đem suy nghĩ trong đầu xóa sạch sau đó quay người đi vào nhà bếp. Một lát sau, vị thơm nồng đậm ngạt ngào bay ra, Điềm Tâm đeo một cái tạp dề, cúi đầu điều chỉnh lửa nhỏ lại, sau đó thái mỏng trứng muối, chà bông, còn có thịt băm, rau xanh gạt hết vào nồi cháo rồi đóng nắp lại, lúc này mới hài lòng một chút. Ừm, tí nữa có thể ăn rồi.
- Thơm quá
Một giọng nam trầm thấp dễ nghe từ phía sau truyền tới. Điềm Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730637/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.