Do dự một chút, Điềm Tâm liều mạng gõ ra.
- Nếu không phiền, em qua xem thử.
Tưởng chừng không có bất kỳ khoảng cách nào, bên kia nhanh chóng gửi tới:
- Được.
Điềm Tâm đành thở dài, để máy tính ở đó tiếp tục nhận tài liệu, cô đứng dậy thay một bộ đồ khác rồi đi ra cửa. Ghé ngang siêu thị ở cổng tiểu khu, tiện thể mua chút đồ ăn, có thêm mấy hộp thuốc rồi tìm một chiếc xe đi tới đó. Đứng ở dưới khu nhà của Trần Diệc Nhiên, Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn căn hộ ở trên kia, trong lòng thầm khinh bỉ chính mình. Không ngờ Trần Diệc Nhiên nói vài ba câu đã khiến cô tự động tới, rõ ràng lúc trước đã hạ quyết tâm rằng cả đời này không muốn gặp lại anh, kết quả mới có hai ngày cô đã hấp tấp chạy tới đây.
Thôi được rồi... người bệnh là lớn nhất.
Điềm Tâm lắc đầu thở dài, tay đẩy cổng lớn của tiểu khu. Cô chợt nhìn thấy nhân viên quản lý đang ngồi ở cái bàn gỗ liền thì lên tiếng chào hỏi:
- Chào chú!
Nhân viên quản lý khu nhà ngẩng đầu thấy Điềm Tâm, đứng lên:
- Ồ, là em gái của cậu Trần tới học thêm à?
Điềm Tâm bất đắc dĩ giơ hộp thuốc trong tay lên, thấp giọng nói:
- Dạ không, anh ấy lại ngã bệnh.
- Ài, trách không được hai ngày nay đều không thấy cậu Trần ra khỏi đây.
Nhân viên quản lý liền hiểu ra vấn đề, sau đó thúc giục:
- Vậy cháu mau lên đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730636/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.