- Không có gì!
Trần San San cười cười, nhìn qua sắc mặt Điềm Tâm mới vội hỏi:
- Điềm Tâm, sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải ngã bệnh rồi không?
Điềm Tâm hơi ngây người, biện đại một lý do:
- Ừ, có thể đêm biểu diễn bị nhiễm lạnh, không có chuyện gì đâu, hai ngày nữa thì khỏe thôi.
- À. Anh tớ cũng vậy đấy, hôm đó về nhà không biết chuyện gì xảy ra mà nhốt mình trong nhà cả hai ngày, ba mẹ tớ giới thiệu đối tượng hẹn hò anh ấy cũng không buồn đến, vì vậy mà lần xem mắt này thất bại.
Trần San San thở dài một hơi, vỗ vai Điềm Tâm:
- Cậu nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.
- Ừ.
Điềm Tâm rối rắm gật đầu, đôi mắt trong veo nhìn Trần San San, trong lòng khẽ động, anh lại ngã bệnh sao?
- Được rồi, tớ về đây.
Trần San San vẫy tay với Điềm Tâm rồi quay về lớp, vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Thật không biết anh ấy ốm kiểu gì, rõ ràng có số điện thoại Điềm Tâm, còn nhờ mình đưa hộ tờ giấy, thời đại nào rồi?
Điềm Tâm sững sờ tại chỗ, cúi đầu nhìn lại dãy số trong tờ giấy, rồi ngẩng đầu nhìn bóng Trần San San đang xa dần nửa ngày cũng không có phản ứng. Thẩm Tâm đeo túi xách đi tới chỗ Điềm Tâm, vỗ vai cô một cái:
- Đứng ngốc ở đây làm gì? Mau dọn sách vở đi.
- Ờ...
Điềm Tâm phục hồi tinh thần lại, nắm tờ giấy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730635/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.