“Được rồi, nếu em chưa muốn nói thì tôi cũng không ép, lúc nào cần tâm sự thì em phải nói với tôi đấy”
Phương mỏ hỗn xem chừng cũng hiểu ý lắm, không cưỡng ép Kiều Dung nếu như cô đã không thích, tiếp theo cô thấy anh chàng đưa tay ra, có ý muốn cả hai nắm tay nhau. Trước dáng vẻ lần chần của cô, anh chậc lưỡi rõ to:
“Tôi hứa không đi quá đà nhưng lẽ nào nắm tay em cũng không được? Dù gì tôi đang theo đuổi em, thì em cũng nên cho tôi cơ hội gần gũi thân mật với em chứ.”
Ngập ngừng, Kiều Dung đưa tay ra liền được Phương Thần nắm lấy, giữa đêm se lạnh cảm giác hai bàn tay đan vào nhau thật ấm. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng kéo hôn thê hờ đi theo sau.
Chỉ vậy thôi mà đã nghe tim đập rộn ràng, cô cố để lòng bàn tay mình đừng ra mồ hôi, thầm nghĩ nếu đêm nào đi làm về trễ cũng có người đàn ông đáng tin cậy đứng chờ, đưa mình về tận nhà an toàn, quả nhiên lãng mạn vô cùng!
Kiều Dung thường tưởng tượng ra viễn cảnh này, chỉ không ngờ hiện tại người đi cạnh mình lại là Phương Thần, mỹ nam quán quân số 1 quốc gia và suốt ngày mỏ hỗn khiến cô thấy ghét!
Về đến siêu căn hộ, Kiều Dung ngạc nhiên thấy chiếc BMW đậu trong sân vì mọi khi giờ này nó đang nằm trong gara, rất nhanh Phương Thần dừng lại kéo cô quay qua.
“Trước đó bận nên chưa nói với em, tối nay tôi sẽ đáp chuyến bay qua nước ngoài để tham gia giải đấu bơi lội, phải tới ngày mốt mới về. Em ở nhà một mình tôi không an tâm nên sẽ gọi Robert đến coi sóc em.”
“Không cần đâu, Robert là quản lý mà, những lúc thi đấu như vậy nên ở bên anh mới đúng” Kiều Dung nhìn bức tường cao bao quanh siêu căn hộ: “Anh nói tường này cao hơn 3,5m có hệ thống an ninh tốt. Tôi sẽ khóa cửa cẩn thận, nên anh yên tâm đi”
Phương Thần vẫn còn lo lắng nhưng trông Kiều Dung kiên quyết quá, bèn gật đâu:
“Rồi, cái lỗ hỏng tường đã tạm thời giăng lưới lại, em nhất định phải khóa cửa cẩn thận đấy! Nào, tôi sắp thi đấu rồi có phải em nên khích lệ tinh thần cho tôi không?”
“Khích lệ thế nào?”
“Hôn tôi một cái lên đây đi.”
Phương Thần vừa nói vừa chỉ chỉ vào môi mình, vui vẻ chờ đợi. Kiều Dung chớp mắt ngập ngừng, lại nghĩ thôi thì anh chàng sắp thi đấu cô cũng nên chúc may mắn, liền kiễng chân hết cỡ (cao gì tới 1m90 dữ vậy) cố gắng rướn mặt lên và hôn nhẹ vào môi anh!
Phương Thần cười gian, bất ngờ vòng tay ôm lấy eo nhỏ giữ cho cô đứng nguyên tư thế, đem môi ấn sâu vào môi cô hơn. Cứ tưởng chỉ hôn phớt qua thôi, nào ngờ cô bị anh chàng ranh ma này dụ, để giờ thành ra hôn nhau say sưa.
Kiều Dung đặt tay lên vòm ngực tráng kiện ấy định đẩy ra nhưng lại thôi, biết chắc có đẩy cũng vô ích, và tính ra bản thân cũng chẳng quá chán ghét việc được Phương Thần hôn thế này!
Cô nhắm mắt lại, cùng anh tan vào trong nụ hôn dịu dàng ngọt ngào. Phương tiên sinh hôn bạn học Kiều say đắm, từng chút một đều rất trân trọng, bởi đây là nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa của cả hai người!
Rất thỏa mãn với nụ hôn, Phương Thần tì trán vào trán Kiều Dung, ánh mắt si mê nhìn vào đôi mắt lấp loáng ngượng ngùng ấy, cả đôi gò má ửng hồng đáng yêu của cô.
“Không bị em đẩy ra và mắng chửi, đúng là tốt ngoài mong đợi của tôi rồi”
“Nói nhiều quá, anh có chịu để tôi đẩy ra không chứ?”
“Chà, bạn học Kiều ngày càng thông minh rồi đó, rất hiểu ý Phương Thần này. Nếu ở nhà có nhớ tôi thì cứ gọi điện nhé.”
“Thèm nhớ chắc! Anh mau đi đi, kẻo trễ giờ... Nhớ thi đấu cho thật tốt đấy!”
“Có nụ hôn này của em, tôi sẽ mang huy chương vàng về gặp em sớm nhất!”
Ôm thân thể nhỏ nhắn dễ thương của Kiều Dung thêm chút nữa, Phương Thần buông ra và nhìn cô đi vào trong nhà khóa cửa cẩn thận, xong rồi mới vào trong siêu xe chạy đi. Bên trong áp tai lên cửa, nghe tiếng xe mất hút, Kiều Dung đưa tay lên môi, vẫn còn cảm giác âm ấm lẫn ngọt ngào từ môi ai kia, mới mỉm cười vui vẻ.
***
Hôm sau ở đài truyền hình LTV vào giờ nghỉ trưa, Kiều Dung vừa ăn hamburger vừa tập trung theo dõi cuộc thi bơi lội đang phát trực tiếp bên nước ngoài, lúc Phương Thần bước vào vòng đua cuối cùng.
Trên màn hình điện thoại, anh mặc quần bơi, mình trần với 8 múi bụng khỏe khoắn, vừa đeo kính bơi vào và nhảy xuống bể nước với tư thế rất đẹp.
Máy quay cận cảnh từng động tác sải tay điêu luyện, tốc độ cực nhanh của mỹ nam họ Phương, kèm theo âm thanh reo hò cỗ vũ từ fan khuấy động sân vận động.
Kết quả cuối cùng, Phương Thần về nhất!
Anh leo lên bục bể đem theo toàn bộ cơ thể cường tráng bóng bẩy nước, tháo kính bơi ra đồng thời hướng về phía fan hâm mộ lẫn khán giả, mỉm cười nở rộ lúm đồng tiền rồi giơ ngón tay cái lên chiến thắng! Tiếng người hâm mộ hát hò ầm ĩ! Kiều Dung cũng siết chặt bàn tay, vui mừng kêu yes!
“Em cũng thích thể thao à?”
Kiều Dung hơi giật mình khi Tào Vũ Quốc ngồi xuống phía đối diện và cất tiếng.
“Ừm, cũng không thích lắm, thỉnh thoảng em chỉ theo dõi một chút thôi.”
Thấy Kiều Dung cứ hướng mắt vào hình ảnh Phương Thần ở trên màn hình, Vũ Quốc chợt hỏi rằng: “Hay em quan tâm thể thao chỉ vì Phương quán quân?”.
Không hiểu sao Kiều Dung chột dạ, hay bởi bản thân đang thực sự quan tâm cái người nào đó, liền nghĩ ra câu trả lời cho hợp lý: “Thì Phương tiên sinh dù gì cũng là đối tác của đài mình, và nhờ anh ấy nên rating mục giải trí tăng cao, em quan tâm theo dõi cuộc thi của anh ấy đâu có gì sai?”.
Vũ Quốc tự nhiên cười ẩn ý: “Anh có nói là sai ư mà em phải giải thích nhiều thế?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]