Kiều Dung chợt nghe bà nội hỏi, liền lắc đầu nói khẽ: “Con xin lỗi vì đã trêu Phương Thần về mẹ anh ấy ạ, không ngờ anh ấy lại thiếu hụt một gia đình trọn vẹn. Nhưng thật may mắn vì anh còn có nội thương yêu.
“Hà, nói về may mắn thì Tiểu Kiều mới khiến cho Cún Con hạnh phúc, lâu lắm rồi nội mới thấy nó vui vẻ như vậy. Nhớ hồi năm thằng bé 17 tuổi, từng thích một cô bạn cùng lớp, nên khi nghe nó bảo Tiểu Kiều cũng là bạn học cũ thì nội thấy trùng hợp.”
“Cô bạn cùng lớp?” Kiều Dung nghe tim đập mạnh: “Thế nội có biết là ai không
a?"
“Nội không nghe Cún Con nói tên, chỉ biết cả hai học chung lớp 11. Khi ấy vừa vào năm học, nó về nhà khoe với nội đang thầm thích một cô bé học cùng lớp, nghe tả thì rất đáng yêu và tỏa sáng như ánh mặt trời. Cứ tưởng cảm nắng vu vơ thế thôi, nào ngờ nó thích thầm người ta suốt 2 năm trời, chả chịu nói ra đấy.”
“Rồi sao nữa ạ?”
“Rồi thì một ngày, Cún Con đánh nhau trong trường! Bao nhiêu năm đi học, nó luôn I ngoan ngoãn, vậy mà lần đó dám đánh nhau với bạn. Nội hỏi lý do thì nó không nói, gặng hỏi mãi nó mới đáp là vì liên quan tới cô bé mà nó thích! Sau đấy mẹ nó biết chuyện, liền lập tức chuyển trường cho con trai mặc thằng bé không chịu!”
Lần thứ hai, Kiều Dung ngồi ngây ra, bản thân nhớ lại hình như năm lớp 12 sau khi được Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngay-quan-quan-boi-loi-treo-len-giuong-toi/3737434/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.