Nói sao làm vậy.
Trì Tích Đình chưa nghỉ ngơi được mấy ngày đã phải quay về làm nô lệ cho chủ nghĩa tư bản.
Nhưng ít nhất thì khi ở nhà vẫn mang thân phận hoàng đế.
Một vị hoàng đế mong manh.
Một vị hoàng đế không thể rời khỏi giường.
Trì Tích Đình tắt báo thức liên tục, Chử Duật tắm rửa xong quay lại, thấy Trì Tích Đình vẫn còn nằm nướng trên giường thì rất tự giác thực hiện mệnh lệnh tối hôm qua, đích thân gọi con sâu ngủ này dậy.
Chử Duật còn hiệu quả hơn cả đồng hồ báo thức.
Trì Tích Đình mắt nhắm mắt mở, vừa đánh răng vừa nói với Chử Duật: "Vô tình trúng tiếng yêu với kỳ nghỉ, phải đi làm bao lâu mới có thể quên được người ấy đây?"
Chử Duật tàn nhẫn: "Em thì...chắc là cả đời cũng không quên nổi."
Trì Tích Đình: "......"
Một ngày tội lỗi bắt đầu bằng một cuộc hội thoại chán đời.
Thấy Trì Tích Đình vẫn còn đang vệ sinh, Chử Duật định đi làm bữa sáng cho hai người trước, ngoái đầu hỏi Trì Tích Đình: "Sáng nay em muốn ăn gì?"
"Tổng giám đốc Chử ơi." Trì Tích Đình nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, quay đầu lại nhìn Chử Duật, ngây thơ vô tội nói, "Dân làm thuê tụi em buổi sáng thường ăn khổ thôi."
Chử Duật bật cười: "Chỉ ăn mỗi buổi sáng thôi à?"
"Trưa thì ăn thiệt, chiều thì ăn bực, tối thì ăn bánh vẽ." Trì Tích Đình rửa mặt, nói mà đầu cũng không thèm ngẩng lên, "Tóm lại là không để bản thân bị đói đâu."
"......"
Chử Duật bất lực lắc đầu, mở cửa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701382/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.