Chương trước
Chương sau
Lam Diệu Dương báo cảnh sát, cảnh sát xử lý tình huống này đương nhiên hiệu quả hơn so với bảo vệ trong khách sạn. Bọn họ nói sẽ kiểm tra mạng lưới camera giám sát, cũng đến điều tra khu dân cư ở hướng kia.

Lam Diệu Dương vì tránh bẫy rập bên trong nên bản thân không đến khu Hoa Viên Tân Trúc kia, nên làm gì thì làm cái đó, chỉ dặn dò bảo vệ khách sạn cần phải chú ý, tăng cường ý thức cảnh giác trong khu văn phòng. Nếu còn phát sinh tình huống khác thường nào, thấy nhân vật khả nghi nào thì lập tức bắt lại.


Tối hôm đó, Lam Diệu Dương một mình lái xe ra ngoài gặp mặt Âu Dương Duệ lần nữa.

Hai người hẹn ở một đầu phố trên đường Âu Dương Duệ về nhà, nơi đó có cửa hàng tiện lợi. Âu Dương Duệ mua cơm hộp, đang ăn thì Lam Diệu Dương đi tới.

Hai người trao đổi tình huống cụ thể ngày hôm nay, Lam Diệu Dương giao cho Âu Dương Duệ một bản đầy đủ của video giám sát tiệc tối hôm ngày 9 tháng 9.

“Nghê Lam viết một chương trình so sánh, cô ấy nói không thể bảo đảm trăm phần trăm, nhưng có thể tìm ra điểm khác nhau quá lớn, giảm bớt rất nhiều lượng công việc trước đó. Hiện tại cô ấy đã tìm ra ba đoạn bị cắt bỏ, một đoạn Triển Huy đi qua hành lang, một đoạn là La Văn Tĩnh đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại, còn lại là La Văn Tĩnh ở trong hành lang, cô ta đang đợi, thấy người nào đó thì nhanh chóng bỏ đi. Nhưng không thể ghi lại hình ảnh người kia, là góc máy chết.”

Âu Dương Duệ đặt đũa xuống: “Lại là La Văn Tĩnh.”

Lam Diệu Dương nói: “Bên anh cũng đối chiếu đi, mặc dù nội gián ở đây, nhưng người đứng phía sau biết chúng ta lấy được video nhất định sẽ so sánh, cho nên không sao cả, hơn nữa kết quả so sánh càng nhiều người biết càng tốt. Như vậy bọn họ sẽ hoàn toàn không có cách ngăn cản, hủy không được vật chứng, giết không hết người làm chứng. Chỗ hai chúng ta còn đụng được gì cứ đụng, không bỏ sót gì. Hơn nữa còn có ghi chép lịch sử cuộc gọi của La Văn Tĩnh, anh tra xét một chút.”

Lam Diệu Dương chỉ vào bao bảo vệ ổ cứng, “Tôi đã ghi lại thời gian trên giấy để ở bên trong rồi.”


Âu Dương Duệ đồng ý, nói: “Việc này Cầu Xuyên khẳng định có gì đó, các người chú ý một chút.”

Lam Diệu Dương nói: “Đã tăng cường bảo an rồi nhưng vẫn càng sớm giải quyết càng tốt. Dù sao video bọn họ muốn che giấu bị chúng ta lấy đi rồi, bọn họ không thể nào thờ ơ, làm sao cũng phải có chút hành động đáp trả.”

Âu Dương Duệ lại nói: “Chuyện nội gián tôi đã hạ mồi rồi, xem có thể cắn câu hay không đi.”

“Lam Lam nói đêm nay cô ấy có thể so sánh xong xuôi đoạn video, nhưng nếu không tìm được chứng cứ phạm tội thực sự của La Văn Tĩnh, chỉ là gọi điện thoại, gặp gỡ, thậm chí cho dù cô ta gặp là Tần Viễn cũng không nói lên được bất kỳ điều gì. Những thứ này không phải chứng cứ phạm tội. Cũng giống như khi trước La Văn Tĩnh vào diễn đàn kia, cô ta chỉ cần khăng khăng nói không biết vì sao có người muốn cắt bỏ đoạn ghi hình của cô ta, chúng ta cũng hết cách.”

“Vậy thì giăng bẫy cô ta.” Âu Dương Duệ bình tĩnh nói.

Lam Diệu Dương lập tức nghĩ đến lúc trước Âu Dương Duệ đối phó Nghê Lam thế nào.

Âu Dương Duệ nói: “Chỉ cần chúng ta biết cô ta nói chuyện với ai, phần sau sẽ có cách.”


“Nói cho cô ta biết người kia đã nhận tội, cô ta cũng nên thức thời một chút sao?” Lam Diệu Dương hé miệng lắc đầu, “Những kịch bản này phim truyền hình diễn quá nhiều rồi.”

“Có vài kịch bản lần nào cũng đúng. Bởi vì trong lòng bọn tội phạm đều có quỷ.”

Đêm nay Liêu Tân lại phải tăng ca. Anh bày những tư liệu và sổ ghi chép của An Hàng lên bàn, bên cạnh là sổ ghi chép của anh, anh xem xong món nào thì ghi chú lại. Tiến triển của Liêu Tân không nhanh, gần nửa ngày mới viết hơn nửa trang.

Sau đó anh nghe được bên ngoài có tiếng người gọi Trâu Úy xuống lấy đồ ăn, thế là Liêu Tân nấu tô mì thịt bò dưa chua, làm nóng hai cây xúc xích, đến khu nghỉ ngơi bắt đầu ăn.

Không lâu sau liền thấy Trâu Úy từ dưới lầu cầm đồ ăn mua ngoài đi lên, Trâu Úy thấy Liêu Tân liền nở nụ cười: “Hôm nay anh lại tăng ca à.”

“Em cũng vậy sao?”

“Không phải, nhưng chẳng muốn nấu cơm, thà ở lại làm thêm một chút, ăn cơm tối xong lại đi.” Trâu Úy ngồi xuống bên cạnh Liêu Tân, mở hộp đồ ăn mua ngoài ra bắt đầu ăn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Trâu Úy lại còn chia một chút cơm và đồ ăn cho Liêu Tân.

Trâu Úy hỏi Liêu Tân: “Anh tăng ca làm gì vậy?”

“Chính là chuyển phát hôm nay nhận được nè, là một thùng tài liệu, anh phải tìm ra vật chứng hữu dụng từ trong ra ngoài.”

“Một thùng lớn kia sao, sao không tìm người khác cùng xem với anh?”

“Cũng chưa chính thức lập án gì, em biết mà. Mấy việc cỏn con này đương nhiên tới tay anh.”

“Việc cỏn con cũng không cần anh tự làm, không phải có nhiều thực tập sinh sao, mai lại bảo bọn họ đến kiểm.”

“Đồ quan trọng sao có thể để thực tập sinh tới làm. Em bảo bọn chúng kiểm ba lần cũng không chắc có thể tìm được gì.”

“Vậy anh tính làm tới khi nào?”

“Thế nào, em muốn giúp đỡ?”

Trâu Úy cười to: “Ai ôi, làm ơn. Mỗi ngày em làm văn thư kiêm chân chạy còn chưa đủ mệt sao. Anh trả em phí tăng ca sao?”

“Phí tăng ca của anh còn phải xin trái phê phải, sau cùng không phải em cầm đến cho Viên cục ký sao.”

“Ừ, cho nên em có thể giúp anh chứng minh, anh quả thật có tăng ca.”

Liêu Tân tiếp tục ăn cơm, một lát sau lại hỏi Trâu Úy: “Anh hỏi em nha, động não một chút, em nói xem, nếu như em là người phụ trách bồi thường bảo hiểm, em muốn bắt chẹt ít tiền từ trong một vụ bồi thường, em sẽ làm thế nào?”

“So với bắt chẹt thì dụ dỗ tốt hơn. Kết bè với người thụ hưởng, lừa gạt bảo đảm, việc này anh căn bản không lấy được tiền, nhưng tôi sẽ giúp anh, sau đó anh một nửa tôi một nửa.”

“Nếu người thụ hưởng nói tôi không thiếu tiền.”

“Vậy thì tìm người khác.”

“Đợi đến vụ bồi thường khác thích hợp thì biết tới khi nào chứ, dù sao cuối cùng cứ chằm chằm vào đương sự này, sau đó đắc thủ.”

“Ừm.” Trâu Úy ngẫm lại, “Vậy xác thực phải dọa dẫm rồi. Tìm ra điểm yếu mà người kia không muốn người khác biết, hoặc là chứng cứ phạm tội. Sau đó lừa gạt bảo đảm sau đó chia tiền.”

“Em cảm thấy cha mẹ vì một vụ nổ khí ga ngoài ý muốn mà chết, người được lợi từ bảo hiểm là một nam sinh cấp ba, học sinh cấp ba thì có cái gì để có thể bị người bên bảo hiểm uy hiếp?”

“Làm lớn bụng một học sinh cấp 3 khác.”

Liêu Tân: “…”

“Yêu đương với giáo viên nữ.”

Liêu Tân: “….”

“Không có lương tâm”. Trâu Úy nói: “Học sinh cấp 3 nha, đơn giản là những chuyện này. Đại đa số đều liên quan đến giới tính, theo dõi nữ sinh, dung tục trên xe bus, nghiêm trọng hơn chút thì âm thầm đầu độc bạn học, còn nữa thì chính là gian lận thi cử, trộm đề này nọ.”

Liêu Tân: “Anh cảm thấy em thực nên tới giúp anh nhìn xem mấy tài liệu này. Sức tưởng tượng của em tốt hơn anh nhiều lắm.”

Trâu Úy cười ha ha: “Mạnh hơn thực tập sinh sao?”

“Mạnh hơn cả anh nữa. Không hổ là người Viên cục tự mình dẫn dắt.”

Trâu Úy lại cười hô hô, một lát sau hỏi anh: “Không phải là tư liệu cơ mật gì đó chứ?”

“Anh bày đầy bàn thì em nói xem cơ mật cỡ nào.”

Trâu Úy nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Được rồi. Bây giờ không tính là trễ, dù sao em về nhà cũng không có việc gì làm, giúp anh một tiếng đồng hồ là được rồi.”

Hai người ăn cơm xong, Liêu Tân nói anh thu dọn đồ ăn mua ngoài đem bỏ, Trâu Úy nói cô về văn phòng tắt máy tính và lấy túi xách. Cô nói với Liêu Tân: “Một lát em tới văn phòng tìm anh.”

“Được.” Liêu Tân sảng khoái đáp lại, “Đồ này nọ anh để ở bàn trống sau lưng anh, cạnh bảng trắng.”

“Ok.” Trâu Úy quay về văn phòng.

Trâu Úy trở lại chỗ ngồi, lướt vài trang web, sau đó tắt máy tính, thu dọn đồ của mình xong, sau đó tới văn phòng Liêu Tân. Theo như lời anh chỉ, bàn trống bên cạnh bảng trắng bày đầy tư liệu và sổ ghi chép, bên cạnh bàn đặt một cái thùng chuyển phát nhanh.

Trâu Úy đi qua, nhìn xung quanh, không thấy Liêu Tân, cô liền đứng tại chỗ lật xem một lượt đồ trên bàn.

Đêm nay Nghê Lam thiết lập cho chương trình tự chạy, sáng hôm sau kiểm tra, chương trình đánh dấu bốn đoạn clip. Nghê Lam xem qua mấy đoạn clip được đánh dấu.

Có hai đoạn là La Văn Tĩnh, hai đoạn là Triển Huy.

Đều là nội dung tương đối dễ sửa, dùng hình ảnh không người thay thế, trước sau không có mâu thuẫn gì. Chỉ cần không phải người rảnh rỗi không có chuyện gì làm dựa theo hướng đi của người đó từng bước từng bước so sánh nội dung sẽ không phát hiện được manh mối gì. Hơn nữa nói thật, bốn đoạn clip này cũng không có chỗ nào khả nghi.

Đoạn thứ nhất là Triển Huy đi lại bình thường, đoạn hai là hắn ta đến vườn hoa trong khách sạn, dường như nhìn thấy gì, sau đó hắn ta nhanh chóng rời khỏi.

Tuy cử chỉ của hắn ta xem ra có chút lén lút trong mắt Nghê Lam, nhưng cũng không làm chuyện gì khác người. Hắn hẳn là có đặc biệt lưu ý camera trong khách sạn, tận lực cúi đầu tìm hướng không bị chụp phải, nhưng hắn cũng không thể tránh né toàn bộ.

Ngày đó Triển Huy theo dõi cô sao? Nghê Lam tìm chỗ mình đứng lúc ấy, xác nhận tình cảnh xung quanh đoạn Triển Huy bị xóa bỏ, mục tiêu không phải cô.

Nghê Lam trực tiếp tìm kiếm các góc máy quay theo con đường Triển Huy có khả năng đi để tìm người này, sau đó thật đúng là để cô tìm được. Góc máy kia không phải là góc máy quay Triển Huy một mình mà hắn ta ở trong đám người, nếu như không chú ý, thực không dễ dàng phát hiện.

Nhưng Nghê Lam phát hiện một chuyện quan trọng hơn, Triển Huy đi vào sảnh tiệc. Khách khứa tụ tập trong sảnh tiệc kia gần như tập trung hơn nửa nhân vật trong ngành giải trí.

Nghê Lam nhớ tới quá trình tham gia tiệc sinh nhật Từ Tương, tiệc sinh nhật của minh tinh đã có nhiều biện pháp bảo vệ như vậy, cần phải có thiệp mời mới vào được, nhà họ Lam tổ chức lễ chúc mừng sao có thể qua loa được.

Nghê Lam tua lại khúc soát vé ở cửa sảnh tiệc, tìm hồi lâu, tìm được Triển Huy. Hắn là khuya mới vào, trên tay hắn cầm thiệp mời, màu tím. Sau khi hắn đưa ra, nhân viên trực cửa cho hắn một cái dây đeo, lại cho hắn một túi quà tặng.

Nghê Lam gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương, nhờ anh xác nhận vụ thiệp mời ngày 9 tháng 9 hôm đó.

“Ngày đó tụi anh dùng thiệp giấy, thiệp vàng là nghệ nhân cùng người trong ngành giải trí, màu tím là nhân viên công tác, màu xanh là ký giả truyền thông.”

“Nhân viên công tác là người nào?” Nghê Lam hỏi.

“Giống như vệ sĩ riêng của nghệ sĩ tự mình dẫn theo, thợ quay phim, còn có trợ lý các loại. Bởi vì rất nhiều người, tránh cho một số nhân viên tự kinh doanh hay không được mời mà trà trộn vào, cho nên những nhân viên này hay công ty nào cần, bọn anh sẽ đưa thiệp trước, lúc bọn họ đi vào sẽ được phát túi đeo. Nhân viên công tác cùng ký giả truyền thông phải đeo thẻ. Nếu như bảo vệ phát hiện mặt lạ cử chỉ khả nghi, lại không đeo thẻ, cũng biết dò hỏi xử lý.”

“Cho nên trong đó có người cho Triển Huy thiệp mời để hắn có thể ra vào.”

Cho tới giữa trưa Nghê Lam vẫn đang xử lý video này tìm manh mối, Triển Huy vào sảnh tiệc cũng không ở lâu, hắn cũng không đi vào giữa sảnh, chỉ ở trong đám người quan sát, sau đó hắn cúi đầu nhìn điện thoại, tựa hồ nhận được tin tức gì đó, lui ra ngoài. Thời điểm đó Nghê Lam đã lên tầng 20.

Sau khi Nghê Lam từ trên lầu đi xuống, tại hành lang nhìn thấy người nào đó, xoay người vào nhà vệ sinh. Nhưng không ai xuất hiện trong khung hình của máy quay ngay hành lang, Nghê Lam tìm góc máy khác, không thấy gì khả nghi, cũng không thấy Triển Huy.

Nghê Lam xác nhận một điều, tối hôm đó, Tần Viễn không có truy cập vào hệ thống giám sát này. Điều này hoàn toàn khác với tình huống lần đó ở Huy Hoàng. Ở Huy Hoàng, Triển Huy nắm rõ mọi thứ như lòng bàn tay, chỗ nào có người, có ai, hắn đều biết rõ.

Nhưng đêm ngày 9 tháng 9, Triển Huy hoàn toàn dựa vào mắt thường để tìm kiếm mục tiêu.

Nghê Lam rốt cuộc lại thấy cô và Triển Huy. Bởi vì lần này trong đầu cô có suy đoán, cho nên cô tìm được khá thuận lợi. Cô đi một vòng lớn, né tránh Triển Huy. Một lần nữa cô vào sảnh tiệc, mà Triển Huy tại sảnh khách sạn đứng nghe bảo vệ nói chuyện, cách đó không xa là Lam Diệu Dương.

Khi đó Lam Diệu Dương hoàn toàn không thấy Triển Huy, anh đang nói chuyện với một người giống như quản lý. Anh cũng không biết người đàn ông mang giày xấu này ngày sau sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy trong cuộc sống của anh.

Tiếp theo Nghê Lam ở sảnh tiệc mượn xe, sau đó không biết từ chỗ nào đi ra ngoài, không đi cửa chính đại sảnh. Nghê Lam là suy tính theo thời gian, tìm thấy chính mình tại bãi đỗ xe tìm được xe lái đi.

Mà Triển Huy nghe bảo vệ nói xong, gọi điện thoại, đi một vòng, sau nhận được tin nhắn cúi đầu nhìn thoáng qua, tiếp đó hắn đi đến bãi đỗ xe. Hắn tìm một vòng, dừng lại trước chỗ đỗ chiếc xe Nghê Lam lái đi, gọi điện thoại.

Nghê Lam gần như khẳng định, Triển Huy lúc ấy đúng là tìm cô.

Người phía sau màn ngay tại Phong Phạm. Suy luận là như vậy, cô trộm đi chút tin tức quan trọng ở Phong Phạm, lưu trong thẻ nhớ. Sau khi mọi người tới buổi tiệc, người nọ ở Phong Phạm phát hiện tin tức bị trộm, hơn nữa biết là Nghê Lam làm. Không thể bại lộ cho nên tìm Triển Huy đối phó cô.

Mà cô trong tiệc tối cũng phát hiện nguy hiểm, cô không xác định bản thân có thể toàn thân mà lui hay không, bảo vệ tin tức quan trọng nhất, vì thế cô trộm thẻ phòng, lên lầu giấu thẻ nhớ. Ai biết trong phòng có Lam Diệu Dương, ngoài cửa sổ có Lý Mộc núp.

Sau đó cô biết bị lộ rồi, có lẽ cô đã báo việc này với Quan Phàn, Quan Phàn bên kia đồng thời cũng xảy ra chuyện, cho nên hai người các cô phải hẹn gặp…

Nghê Lam thở ra một hơi, người đứng phía sau vẫn luôn biết Quan Phàn điều tra bọn họ, La Văn Tĩnh cũng biết.

Nhưng bọn họ không biết cô.

Cô trộm đi tin tức có liên quan tới vụ án, bị phát hiện, cho nên Quan Phàn có tiến triển trong vụ án bọn họ cũng biết rồi. Hoặc là bởi vì Quan Phàn có tiến triển cho nên cô biết nên trộm gì từ ai, Quan Phàn bại lộ, chuyện trộm tin cũng bị lộ.

La Văn Tĩnh thì sao?

Nghê Lam suy tư, lúc này Âu Dương Duệ gọi điện thoại tới: “Kiểm tra lịch sử cuộc gọi của La Văn Tĩnh, cuộc điện thoại bị cắt bỏ kia của cô ta là gọi cho Thôi Canh, trợ lý Khương Thành.”

“À…” Nghê Lam suy nghĩ, La Văn Tĩnh và Thôi Canh là đồng bọn? Hay là đồng bọn với Khương Thành? Nhưng bọn họ muốn làm gì, lại có quan hệ gì với Tần Viễn?

Âu Dương Duệ vô cùng nhạy bén hỏi: “Có phải cô sớm biết rồi không? Đừng có hack hệ thống viễn thông, xảy ra chuyện gì không ai giúp được cô đâu.”

“Làm gì có.” Nghê Lam nhanh chóng trả lời, “Đừng hắt nước bẩn lên người tôi. Tôi chỉ là quên ngạc nhiên.”

Âu Dương Duệ: “…” Thật sự có quỷ mới tin cô.

Nghê Lam vội vàng nói cho anh biết tin tức và suy đoán của cô sau hơn nửa ngày xem video.

Âu Dương Duệ nói: “Vậy được, để tôi sắp xếp, dẫn La Văn Tĩnh và Thôi Canh về tra hỏi. Việc này phải nhanh, video giám sát bị cướp, bọn họ khẳng định sẽ có chiêu khác. Chân cô có thể đi không?”

Nghê Lam nhìn chân mới thay thuốc xong của mình.

“Có thể đi thì đến cục cảnh sát đi.” Âu Dương Duệ nói: “Không thể đi thì mua gậy chống.”

Nghê Lam: “…”

“La Văn Tĩnh khó chơi, thẩm vấn cô ta có lẽ cần cô hỗ trợ.”

Nếu dùng khẩu cung của Thôi Canh mà không làm được gì cô ta liền nói cô đã khôi phục trí nhớ sao? Nghê Lam chưa kịp hỏi, Âu Dương Duệ đã cúp điện thoại rồi.

Âu Dương Duệ bên này hùng hùng hổ hổ chạy tới phòng phân tích vật chứng, nói nhân viên kỹ thuật cắt ra bốn clip bị xóa so với bản gốc để lấy chứng cứ, còn nói tới vài đoạn Nghê Lam nhắc tới, cũng bảo bọn họ cắt ra. Sau đó anh điều người đi tìm Thôi Canh, tự mình đi ‘mời’ La Văn Tĩnh.

Liêu Tân nhận được nhiệm vụ tiếp tục lật xem tư liệu trong thùng kia tìm chứng cứ. Liêu Tân gật đầu đáp lại, anh vốn đang mở di động, đang tính mở clip quay lén Trâu Úy xem lén tư liệu của bọn họ cho Âu Dương Duệ xem, nghe Âu Dương Duệ quay lại sắp xếp nhiệm vụ thì ngẩn người, tắt màn hình di động đi.

Âu Dương Duệ dẫn người đi ra ngoài. Liêu Tân kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc điện thoại di động ở dưới văn kiện ra, gửi tin nhắn ra ngoài: ‘Tôi bị nghi ngờ rồi.’

Đã quá muộn để thay đổi, anh phải thận trọng.

Điện thoại bàn vang lên, Liêu Tân bắt máy, đồng thời điện thoại di động cũng nhận được một tin nhắn mới, anh vừa xem vừa nghe điện thoại.

Điện thoại là từ đồn cảnh sát đang điều tra và giải quyết vụ án của Lam Diệu Dương gọi tới. Bọn họ căn cứ video giám sát truy tìm đường chạy trốn của Cầu Xuyên, mặc dù cuối cùng không có tung tích Cầu Xuyên, thế nhưng dùng phương thức trải thảm điều tra mấy khu dân cư, rốt cuộc tìm được phòng Cầu Xuyên và Triển Huy thuê. Gian phòng đã người đi nhà trống, hàng xóm đều nói rất ít thấy bọn họ ra khỏi nhà. Chủ nhà nói hai người này thuê nhà được một năm, trả tiền mặt hàng quý, nói là mở shop online bán áo lông.

Cảnh sát chỉ tìm thấy đồ dùng hàng ngày trong phòng bọn họ, còm tìm được hai ba thùng áo lông, hai dụng cụ đồ chơi mô phỏng xx, ba lô của Lý Mộc, còn có ví tiền của Lam Diệu Dương.

Trong ba lô trong ví tiền đều không còn tiền mặt, nhưng mấy món khác vẫn ở đây. Mấy chiếc thẻ Lam Diệu Dương khoác lác nói tới, còn có thẻ nhớ đều ở đây.

Bên phía cảnh sát theo lời đã liên hệ với Lý Mộc và Lam Diệu Dương, trước đó Âu Dương Duệ có nói qua việc này và vụ án của bọn họ có chút liên quan, có tiến triển thì thông báo.

Liêu Tân nói quả thật có liên quan tới vụ án của bọn họ cho nên hiện trường phòng thuê, còn có các loại vật chứng, mong bọn họ giữ kỹ, bây giờ anh sẽ dẫn kỹ thuật viên trong cục qua lấy chứng cứ.

Lam Diệu Dương bên này nhận được thông báo vừa bất ngờ vừa mừng, nhưng cuối cùng vẫn không tóm được người, cũng tiếc nuối.

Anh lập tức báo tin cho Nghê Lam, hủy bỏ công việc phía sau, đến sở cảnh sát nhận đồ.

“Thẻ nhớ còn sao?” Nghê Lam cực kỳ kinh ngạc.

“Đúng. Quả thật có chút kỳ quái, anh đi xem trước.”

Nghê Lam cúp điện thoại, có cảm giác bất an.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.