Chương trước
Chương sau
“Nghê Lam đâu?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Cô Nghê không có việc gì.” Giám đốc an ninh nhanh chóng trả lời, “Chúng tôi vẫn luôn cử người tuần tra khu hành lang tầng 20, không có tình huống gì khác thường cả. Cũng giám sát đại sảnh và thang máy, không gặp người nào khả nghi, ngoại trừ Cầu Xuyên kia.”

Lam Diệu Dương hỏi rõ tình huống, yêu cầu giám đốc an ninh giám sát chặt phòng CCTV, tăng mạnh bảo vệ ở mỗi khu vực, lại phái thêm hai người lên tầng 20.



Lam Diệu Dương cúp điện thoại, lại gọi cho Nghê Lam.

Nghê Lam mới vừa nhận máy, Lam Diệu Dương liền vội vã thuật lại chuyện Cầu Xuyên tới khách sạn cho cô nghe. Nghê Lam cực kỳ kinh ngạc, “Tại sao lại tới?”

“Không biết, nghe nói lúc phát hiện hắn ta, hắn đang đi về hướng phòng CCTV.”

“Hướng đó còn có gì nữa không?”

“Phòng nghỉ nhân viên, văn phòng này nọ.”

“Vậy hiện tại hắn ta đi đâu rồi?” Nghê Lam nói.

“Bị bảo vệ đuổi theo ra khỏi khách sạn rồi.”

“Rất kỳ lạ.”

Lam Diệu Dương nói: “Em để ý một chút, roi điện có ở bên không? Trong phòng có động tĩnh gì không?”

“Không có động tĩnh gì. 20 phút trước em còn xuống lầu lấy trái cây.” Nghê Lam gõ bàn phím, truy cập vào hệ thống của khách sạn: “Trong hệ thống cũng không có gì bất thường, em tạm thời khóa phòng 2001 lại, hiện tại không có thẻ nào trong khách sạn mở được.”



“Tình huống không đúng lắm, đúng không?” Lam Diệu Dương lúc này cũng tỉnh táo lại rồi. Trong lòng còn nghĩ tới chân cô bị thương làm thế nào còn phải tự mình xuống lầu lấy hoa quả, đêm nay anh phải sớm chuẩn bị một phần để ở tủ đầu giường và trên bàn sách.

“Ừm.” Bên này Nghê Lam nói, “Nếu em là Tần Viễn, em sẽ không phái người này tới.”

“Cho dù phái hắn tới cũng nên cải trang một chút chứ. Hơn nữa cho dù đến phòng CCTV hay khu văn phòng, đây đều là tự chui đầu vào lưới.” Lam Diệu Dương suy đoán, “Hắn muốn tháo máy nghe trộm sao? Hay là muốn vào văn phòng làm gì đó?”

“Máy nghe trộm cũng không thể giúp cho tụi mình tìm được hắn ta, hắn chạy tới tháo, nguy cơ bại lộ càng lớn hơn. Trong khách sạn này của anh còn có gì mà hắn muốn không?”

“Em ở chỗ này.” Lam Diệu Dương chỉ có thể nghĩ tới điều này.

“Nếu mục tiêu là em, đến phòng CCTV hay văn phòng thì có tác dụng gì?”



“Ừ, quả thật không đúng lắm.” Lam Diệu Dương ngẫm lại vẫn lo lắng, “Anh sắp xếp công việc bên này một chút, lập tức trở về khách sạn. Em nhất định phải chú ý an toàn.”

Nghê Lam đáp lời, nói chờ anh về lại nói tiếp.

Lam Diệu Dương trở lại phòng họp, kết thúc hội nghị, bảo mọi người gửi báo cáo qua email, lại tìm Cổ Hoắc tới, dặn dò anh mấy tình hình hạng mục công việc cần làm, sau đó Lam Diệu Dương trở về khách sạn.

Trên đường Lam Diệu Dương liên lạc với giám đốc an ninh, giám đốc bảo nhân viên đuổi theo Cầu Xuyên trở lại rồi, không đuổi kịp, chỉ đuổi tới giao lộ Hoa Viên Tân Trúc liền không thấy người đâu nữa. Trong khách sạn không có tình huống gì khác, toàn bộ đều bình thường.

Sau khi xác nhận Nghê Lam không sao, Lam Diệu Dương mới yên tâm. Anh nhắn tin cho Nghê Lam nói anh đang trên đường về, rất nhanh sẽ đến.

Âu Dương Duệ đến văn phòng Viên Bằng Hải, không gặp Viên Bằng Hải, trái lại ở bên ngoài phòng làm việc gặp được Trâu Úy.

Trâu Úy cười tươi chào hỏi: “Đội trưởng Âu Dương, tìm Viên cục sao? Hôm nay ông ấy không ở đây.”

Âu Dương Duệ dừng bước lại, hỏi cô: “Hôm nay Viên cục không bảo cô đưa văn kiện hay thông báo gì sao?”

Trâu Úy gãi gãi tóc mái, ôm đồ chuyển phát nhanh cười, “Ngày nào cũng có những chuyện vụn vặt này.”

Âu Dương Duệ nói: “Trước kia cũng không chú ý tới hóa ra còn có nhiều việc vặt vãnh như vậy, thật sự vất vả cho cô rồi.”

“Không vất vả.” Trâu Úy vẫn lịch sự mỉm cười như cũ: “Đội trưởng Âu Dương về sau chú ý tới thì tốt rồi. Đúng rồi, vừa rồi tại phòng văn thư có nhìn thấy đội trưởng Âu Dương cũng có chuyển phát nhanh, là một cái thùng. Liêu Tân vừa vặn đi ngang qua liền lấy giúp anh rồi.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, rời đi.

Âu Dương Duệ trở lại văn phòng, Liêu Tân lập tức hô lên: “Đội trưởng, anh có bưu kiện. Là Vương Tuệ Thanh gửi tới, rất nặng.”

“Ừ.” Âu Dương Duệ nhìn chiếc thùng kia, mặt trên dán keo kín bít cùng một tờ biên lai, trên biên lai ghi người ký gửi là Vương Tuệ Thanh.



Âu Dương Duệ đưa tay về hướng Liêu Tân, Liêu Tân rất ăn ý đưa kéo qua, còn nói: “May là em cầm đi, thiếu chút nữa bị Trâu Úy lấy đi rồi.”

“Trâu Úy lấy đồ của tôi làm gì?” Âu Dương Duệ dùng kéo mở băng dán.

Liêu Tân nói: “Ai biết cô ấy muốn làm gì, em rốt cuộc cảm thấy cô ấy có chút kỳ quái.”

Âu Dương Duệ ngừng động tác trong tay, nhìn nhìn anh.

Liêu Tân thấp giọng nói: “Việc cảnh đội có nội gián, Viên cục biết phải không? Nhưng ông ấy vẫn luôn tra người trong văn phòng chúng ta. Nếu như trong lúc này nội gián ở bên cạnh ông ấy, có phải là đã xem nhẹ không?”

Âu Dương Duệ có vẻ đăm chiêu: “Cho nên chúng ta lâu như vậy vẫn chưa tìm ra người nọ…”

“Nhưng cho dù biểu hiện của Trâu Úy có chút kỳ quái, chúng ta cũng không có chứng cứ, không cách nào chứng minh được gì.”

“Vậy thì chế tạo chút chuyện để Trâu Úy có thể làm gì đó, lộ ra ít chứng cứ cho chúng ta.”

“Có thể tạo chuyện gì?”

Âu Dương Duệ mở thùng chuyển phát ra, lật đi lật lại, bên trong có mấy túi văn kiện, vài cuốn tập, còn có ống đựng bút, ghi chú lẫn lộn… Đồ đạc này nọ vừa nhìn đã thấy rất cũ, giấy đều đã ngả vàng khô giòn.

“Tất cả mọi thứ trong nhà cũ của An Hàng đều ở trong này rồi. Sau khi Vương Tuệ Thanh ly hôn với hắn ta khó chịu trong lòng, dọn dẹp xong liền không động tới. Nếu chúng ta có thể tìm được gì đó trong này khi An Hàng điều tra việc bồi thường bảo hiểm cho cha mẹ Tần Viễn có lẽ có thể tóm được nhược điểm của Tần Viễn.”

“Sao em lại cảm thấy không có hy vọng gì, đã 17 năm rồi.” Liêu Tân tiện tay lấy một cuốn sổ, “Chữ bên trong đã nhòe hết rồi.” Anh thở dài: “Kiểm tra mấy món này còn không bằng tra manh mối hiện tại còn sướng hơn.”

“Vẫn còn hy vọng.” Âu Dương Duệ nói: “Trong tay An Hàng khẳng định có chứng cứ, nếu không thì hắn lấy cái gì uy hiếp Tần Viễn?”

Liêu Tân ngừng một chút: “Quả thật là vậy.”

“Cho nên chúng ta phải tìm ra, không ở chỗ này thì cũng ở chỗ khác. Nếu Tần Viễn thực sự có liên quan tới vụ án Trần Viêm, vậy thì chứng tỏ trong cục cảnh sát có nội gián làm việc giúp anh ta. Chứng cứ của An Hàng, nội gián này nhất định sẽ giúp Tần Viễn tiêu hủy.”

“Nếu là Trâu Úy…”

Âu Dương Duệ nói: “Cô ấy đã nhìn thấy được tên trên thùng chuyển phát, cô ấy nhất định sẽ đến hỏi thăm.”

Liêu Tân khẽ cắn môi: “Được, kiểm tra thì kiểm tra, trong cục cảnh sát này người có kiên nhẫn và nghị lực nhất chính là em rồi.” Anh kéo thùng qua, ôm đến bàn trống bên cạnh, bắt đầu phân loại sửa sang lại.

Lam Diệu Dương đến khách sạn, hiểu rõ tường tận tình huống từ chỗ giám đốc an ninh xong, sau đó lên lầu.

Mới vừa đi đến phòng 2001, khóa phòng ‘cạch’ một tiếng, đèn xanh lóe lên một cái, cửa đóng mở ra.

Lam Diệu Dương giật nảy mình, sau đó phản ứng kịp. Anh vặn mở khóa, đi vào, cửa đóng lại.

“Hệ thống khách sạn nhà anh không phải để em chơi đùa như vậy.” Lam Diệu Dương chạy lên lầu, tìm thấy Nghê Lam trong phòng sách.

Nghê Lam cười cười: “Em vừa lúc nhìn thấy anh ở trong camera giám sát.”

Lam Diệu Dương nghiêng người ôm chặt cô, cảm thấy bản thân mình đã đi rất lâu.

Nghê Lam ôm cổ anh, anh bồng Nghê Lam lên, tự mình ngồi xuống, đặt Nghê Lam ngồi lên đùi, mổ mổ môi cô, đang muốn thổ lộ hai mươi giây là anh nhớ cô thế nào, lo lắng cho cô thế nào, Nghê Lam đã bắt đầu kể lại hôm nay đã làm cái gì, nói cô gọi cho Lý Mộc, nói cô nhận được điện thoại của La Văn Tĩnh, nói cô phát hiện một đoạn clip La Văn Tĩnh nói chuyện điện thoại bị cắt bỏ.

Lam Diệu Dương hơi sững sờ: “La Văn Tĩnh?”

“Đúng.” Nghê Lam đưa đoạn clip cắt ra cho Lam Diệu Dương xem: “Khúc sau chưa kịp xem, vừa rồi đang kiểm tra hệ thống và Cầu Xuyên. Trước mắt phát hiện hai đoạn clip bị xóa bỏ, một đoạn của Triển Huy, một đoạn của La Văn Tĩnh, phía sau khẳng định còn có cái khác, đêm nay có thể đối chiếu xong.”

“La Văn Tĩnh gọi điện thoại có gì mà phải xóa bỏ chứ?”

“Không biết.” Nghê Lam nói: “Em liền kiểm tra lịch sử cuộc gọi của La Văn Tĩnh, người nói chuyện với cô ta là trợ lý của Khương Thành – Thôi Canh.”

Lam Diệu Dương càng sửng sốt hơn: “Gọi điện thoại cho trợ lý Khương Thành có vấn đề gì sao?” Anh rất nhanh lại có nghi hoặc mới: “Em kiểm tra lịch sử cuộc gọi ở đâu vậy, không phải mới đối chiếu xong sao, Âu Dương Duệ đến công ty viễn thông nhanh như vậy hả?”

“Trước đó em có tạo một bản sao nội dung điện thoại của La Văn Tĩnh.” Nghê Lam nói: “Nội dung trong điện thoại La Văn Tĩnh tính đến ngày em ký thỏa thuận hủy hợp đồng em đều có. Nhưng em quả thật không nhìn ra vấn đề gì.”

“Lịch sử cuộc gọi của cô ta có Tần Viễn không?”

“Không có. Nhưng lịch sử cuộc gọi tự mình có thể xóa bỏ. Nếu anh cảm thấy rất quan trọng, không muốn để người khác biết, anh đương nhiên sẽ xóa nó trước tiên.”

“Thế nhưng cuộc gọi này cô ta lại không xóa bỏ.”

Nghê Lam gật đầu: “Cho nên trong clip vì sao lại xóa bỏ chứ?”

Lam Diệu Dương đương nhiên không biết.

Nghê Lam lại nói: “Hơn nữa La Văn Tĩnh hôm nay sao lại tốt như vậy, đột nhiên lại gọi điện thoại cho em. Cô ta tới tận bây giờ chưa từng trực tiếp liên hệ với em.”

Điều này thật đúng là quá kỳ quái rồi.

Lam Diệu Dương đoán: “Cô ta biết hình ảnh mình bị xóa bỏ, cũng biết em sẽ điều tra ra, gọi điện thoại thăm dò phản ứng của em?”

“Thăm dò xong thì có thể làm gì?”

Lam Diệu Dương nghĩ không ra.

“Nếu em không điều tra ra, vốn dĩ không nghi ngờ cũng sẽ nghi ngờ cô ta. Cô ta không phải tự tìm phiền toái cho mình sao?”

Quả thật là vậy. Lam Diệu Dương cũng không cách nào lý giải.

Nghê Lam đổi đề tài: “Tình huống của Cầu Xuyên thế nào?” Người này không biết vì sao lại chạy tới khách sạn, tựa hồ cũng là tự tìm phiền toái cho mình.

Lam Diệu Dương kể lại tình hình cụ thể, nói cho Nghê Lam biết bảo vệ không đuổi kịp Cầu Xuyên.

Nghê Lam nhìn qua camera theo dõi, lần này hình ảnh ghi lại cực kỳ bình thường, ghi lại toànbộ cử chỉ của Cầu Xuyên.

Nghê Lam đưa cho Lam Diệu Dương xem.

Sau khi Cầu Xuyên vào khách sạn, lang thang trong đại sảnh quan sát một hồi, sau đó hắn hạ thấp nón, đi về phía phòng CCTV, cũng là hướng khu văn phòng kia.

Sau khi đi được một đoạn, hắn thấy hai bảo vệ tuần tra, Cầu Xuyên quay đầu rời đi.

Động tác này của hắn gây chú ý cho bảo vệ, bảo vệ nhận ra hắn, đuổi theo hướng của hắn. Nhưng bởi vì khách sạn là nơi công cộng, bảo vệ cũng không dám hét lớn, mà tương đối khiêm tốn đi tới gần, cũng sử dụng bộ đàm liên lạc với nhau. Cầu Xuyên cũng không gây ra hỗn loạn ở đại sảnh mà nhanh chân trực tiếp chạy từ cửa chính ra ngoài.

Trước đó Lam Diệu Dương chỉ nghe giám đốc an ninh nói, hiện tại nhìn video càng thêm nghi hoặc.

“Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì? Đến khu văn phòng? Nhìn qua hắn ta có chút khẩn trương.”

“Nhưng hai lần trước không phải hắn đều rất ung dung sao.” Nghê Lam nói.

“Bảo vệ đuổi tới Hoa Viên Tân Trúc mới mất dấu hắn.”

Nghê Lam mở bản đồ trên máy tính, lúc đó Lam Diệu Dương bị cướp ví tiền bọn họ cũng đã kết luận tên lưu manh ở chỗ cách nơi này không quá xa, hiện tại phát hiện thêm một cái máy nghe trộm, phạm vi nghe trộm là trong vòng 2 km, đầu đường Hoa Viên Tân Trúc kia nằm trong phạm vi này.

Lam Diệu Dương suy nghĩ một hồi: “Cho dù thế nào thì ít nhất chúng ta tìm được manh mối của hắn rồi.”

“Nhưng hắn tới khách sạn làm gì, cho anh tìm manh mối của hắn sao?”

“Có lẽ trong lúc vô tình hắn bị bại lộ, sau đó chạy trốn đến chỗ hắn quen thuộc.” Lam Diệu Dương rất nhanh đưa ra quyết định, “Tình huống này vẫn nên báo cảnh sát. Vụ án anh bị cướp ví tiền, vụ án xảy ra ở khách sạn Huy Hoàng và vụ Lý Mộc mất ba lô, người hiềm nghi có khả năng là cùng một người, cho nên sát nhập lập án. Việc này để cảnh sát đi điều tra hẳn sẽ không phạm sai lầm.”

Lam Diệu Dương bắt đầu gọi điện thoại, lại nói thêm một câu. “Anh cũng nói một tiếng với Âu Dương Duệ.”

Nghê Lam cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề nhưng cô không nghĩ ra được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.