Chương trước
Chương sau
Cân nhắc đến tình hình thể lực của khách mời, thời gian trực tiếp của khách mời sáng ngày hôm sau sẽ dời đến 9 giờ.

Mấy người Nghê Lam có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Trải qua một đêm suy nghĩ chỉnh đốn, sáng nay lúc chờ xuất phát, Điền Lạc và Môn Bội Bội lại thảo luận tình huống, Chương Văn Hiên cũng nghĩ kế cho bọn họ. Trên thực tế tối hôm qua hai người đều nói chuyện điện thoại với chiến đội của mình, thậm chí huấn luyện viên chiến đội còn xem lại bản biên tập phát lại lúc tám giờ.


Người xem tiết mục có thể dùng con mắt thượng đế xem toàn bộ tình huống khu trò chơi, lại thêm phần huấn luyện viên và đạo diễn khu trò chơi cũng giảng giải phân tích một chút, cho nên huấn luyện viên chiến đội đã cân nhắc tình hình cuộc thi đấu này theo một góc độ khác.

Rất khó đấu. Bọn họ cảm thấy cơ hội chiến thắng của Điền Lạc và Môn Bội Bội cực kỳ nhỏ, nhưng có thể làm được là không cho Nghê Lam thắng.

Môn Bội Bội thích cười hôm nay mặt không vui chút nào, luôn rất nghiêm túc.

“Tối qua chị bị mất ngủ.” Môn Bội Bội nói, “Chị biết tụi mình không thắng được. Mặc kệ là trước kia chị thấy Nghê Lam thế nào, trên mạng nói thế nào về cô ấy, nhưng hiện tại chị rất thích cổ. Bản thân thắng không được lại muốn cô ấy không thắng được, chị thấy không thoải mái.”

Uông An Ni nói theo thực tế: “Không phải cố ý dùng chiêu xấu để không cho cô ấy thắng mà tình hình hiện tại, nếu như hai người đủ cố gắng, vậy cô ấy có lẽ không thắng được. Hiểu sự khác biệt này không?”

Phan Kính hùng hổ nói, “Cái này dễ xử lý mà, em đó, em cứ chạy toàn khu, nhặt hết huy chương lên, sau đó giao cho Nghê Lam để cô ấy đi lãnh thưởng, vậy trong lòng em dễ chịu không?”

Môn Bội Bội không nói lời nào.

Phan Kính còn nói, “Tuyệt đối đừng nhường. Nghê Lam cần không phải là thắng do được nhường, cái cô ấy cần là sự tôn trọng.”

Lần này toàn hiện trường không nói lời nào.

Phan Kính nói, “Thật đó, em suy nghĩ một chút đi, cô ấy hay rước đen lắm, lần này coi như thắng rồi vẫn sẽ có người mắng cô ấy. Nếu như em nhường vậy cô ấy càng bị người ta nói rồi, cái gì mà nội tình đen tối của tiết mục, đã định sẵn quán quân. Nếu như em nhường cô ấy, cuối cùng không thắng lại càng thảm hơn.”

“Đúng.” Uông An Ni vỗ vai Môn Bội Bội. “Đã nói rồi, chị nhường hay không nhường thì khả năng kết quả cũng giống nhau, đều bị đánh tơi bời.”

Môn Bội Bội: “…”

Phan Kính chế giễu: “Sao em lại đi khích lệ người ta kiểu đó vậy.”

Uông An Ni, “Không phải, anh rốt cuộc là thuộc đội nào vậy, sao anh lại ở đây.”


Phan Kính thẳng thắn nói: “Anh cũng định đi cổ vũ cho em gái Lam Lam một chút, mà nó chê anh phiền.”

Uông An Ni: “Tụi em cũng phiền.”

“Không giống nha.” Phan Kính im lặng ỷ lại chỗ này, “Anh đánh không lại em Lam, còn tụi em anh không sợ.”

Trong màn bình luận không có tâm tư xem bọn họ đấu khẩu, một mực xoát màn hình yêu cầu tranh tài nhanh nhanh.

Thời gian sắp xếp giống như hôm qua. Ba khách mời tranh tài được đến phòng mặc đồ trang bị trước, huấn luyện viên lại giảng giải quy tắc với bọn họ một lần nữa, nói rõ ràng vòng chiến sau khi cuộc tranh tài hôm qua kết thúc, xác nhận phạm vi hành động hôm nay của bọn họ.

Sau khi đơn giản ăn uống ít đồ, ba người đã mang đủ trang bị, cùng lên một chiếc xe tiến vào sân chơi. Tổ tiết mục phải đưa bọn họ đến vị trí hôm qua bọn họ kết thúc. Tất cả vị trí súng ống, số lượng đạn cũng giống như lúc kết thúc hôm qua.

Ba vị khách mời khác thì được sắp xếp một vị trí trong góc phòng đạo diễn để quay bọn họ nói chuyện phiếm lúc xem tranh tài.

Đã 11 giờ trưa. Nghê Lam ở trên xe phóng khoáng ôm vai Môn Bội Bội, “Chị Bội Bội, nguyện vọng của chị là gì vậy?”

Môn Bội Bội: “…”

Điền Lạc: “…”

Từ lúc ba người lên xe, mưa bình luận đã bắt đầu kích động, lúc này bắt đầu cười nhạo.

‘Ying ying ying chị muốn làm nữ chính, bằng bằng bằng bằng.’

‘Chúc mừng chị, nguyện vọng của chị đã thực hiện được rồi.’

‘Thật xin lỗi, nguyện vọng của chị không được thực hiện.’

‘Câu nói kinh điển của nhân vật phản diện: Nguyện vọng của anh là gì vậy?’

‘Lam ca: Trước khi giết người, tôi cũng nên hỏi đối phương một câu.’

Phan Kính ở trước ống kính cũng cười sằng sặc, giúp Môn Bội Bội trả lời, “Cô ấy muốn làm nữ chính!!”

Nghê Lam đợi một lúc không thấy Môn Bội Bội trả lời, thấy ánh mắt cô cảnh giác liền cười, “Không có gì phải lo lắng. Giống như vai nữ chính vậy, đánh một trận thật tốt.”

Môn Bội Bội nhìn Nghê Lam, im lặng.

Một lát sau cô cũng đưa tay ra ôm Nghê Lam, hai người ngồi song song với nhau, hướng về phía sân chơi.

Khi tất cả mọi người ai vào chỗ nấy, lấy được vũ khí tước được trước khi kết thúc hôm qua, đạo diễn tuyên bố, “Bắt đầu.”

Vì đã sớm nghĩ đối sách, thời gian hôm nay lại tương đối khẩn trương cho nên một tiếng ‘bắt đầu’ này, ba người bọn Nghê Lam đồng thời chạy về phía mục tiêu của mình.

Môn Bội Bội theo sắp xếp kỹ trước đó, thủ chắc huy chương số 2 cách đài lĩnh thưởng xa nhất, cũng chính là chỗ cô bảo vệ ngày hôm qua.

Nghê Lam lao tới vị trí huy chương số 4, chỗ đó còn có huy chương số 3 cô vứt lại. Cô có thể lập tức lấy được hai cái.

Điền Lạc chạy về hướng số 5. Vì hôm qua sau khi kết thúc anh xem vị trí lúc mọi người kết thúc, Nghê Lam cách vị trí số 1 tương đối gần, anh đoán Nghê Lam có khả năng đi lấy số 1 trước, không thì cũng có thể lấy số 3, 4, cho nên anh đi thẳng đến vị trí số 5.

Trong màn bình luận bắt đầu la hét.

‘Aaaaaaa, có khi nào hôm nay còn kịch tính hơn hôm qua, sẽ có chiêu lớn không?’

‘Hôm nay tất cả mọi người đều muốn liều lấy huy chương rồi, aaaa, đấy chính là cái gọi là đối mặt.’

‘Không phải, Môn Bội Bội vẫn còn ẩn mình đó.’

‘Nữ chính ẩn mình hahahahaha.’

‘Có cái gì buồn cười, sắp xếp chiến lược vậy không được sao? Cười thật buồn nôn.’

Trong màn bình luận ồn ào, ở sân chơi Nghê Lam và Điền Lạc chạy băng băng. Khoảng cách giữa các huy chương rất xa, kỳ thật trước đó tổ tiết mục sắp xếp là muốn nhờ vào tiết mục làm nổi bật sự hùng vĩ lớn đẹp của sân chơi bọn họ. Theo như dự đoán của tất cả mọi người, vừa bắt đầu các đội sẽ vượt lên tìm huy chương gần cổng mình vào nhất, sau đó sẽ dùng các loại kế sách dụ địch đối chiến, một người mang theo huy chương dụ địch, người còn lại có thể ám sát.

Đương nhiên, nhân vật trong sắp xếp của bọn họ quả thực cũng cho rằng người đóng vai mồi nhử sẽ là khách mời nữ, chiến thủ ám sát chủ yếu sẽ là nhóm khách nam.

Nhưng thật không ngờ tới lại gặp được Nghê Lam bá đạo như vậy, làm rối loạn hệ thống tiết mục, dẫn ra vấn đề như vậy.

Việc đã đến nước này cũng không biết là phúc hay họa.

Trước mắt xem ra lo lắng vẫn rất lớn.

Nửa giờ sau, Nghê Lam lấy được huy chương số 3 và 4. Trên thiết bị định vị của Điền Lạc lập tức sáng lên liên tiếp hai điểm đỏ. Điểm đỏ nhanh chóng di chuyển về vị trí huy chương số 5. Điền Lạc tăng tốc chạy, rốt cuộc đoạt được huy chương số 5 trước Nghê Lam.

‘Ting’ một tiếng, thiết bị định vị của Nghê Lam cũng báo thành quả của Điền Lạc.

Khoảng cách của hai người cũng không xa.

Nghê Lam quyết định thật nhanh, chạy về hướng huy chương số 1.

Nghê Lam vừa chạy vừa để ý đến thiết bị định vị, điểm đỏ trên thiết bị định vị cũng bắt đầu hướng về vị trí huy chương số 1. Nghê Lam tăng tốc độ. Nhưng một lát sau nhìn lại, điểm đỏ kia bất động. Nghê Lam lập tức dừng lại.

Cô tìm một chỗ ẩn nấp, quan sát thiết bị định vị.

Thiết bị định vị kia không động đậy gì rất lâu, Nghê Lam lấy bản đồ ra.

Trên tay Môn Bội Bội không có thiết bị định vị, cô cũng không biết tình hình của hai người kia như thế nào. Cô đứng ở chỗ cao dùng ống nhòm quan sát chung quanh. Xung quanh không có động tĩnh gì, cô liền hoạt động một chút, đánh mấy chiêu trong quân đội.

Trong màn bình luận lại có người chê cười Môn Bội Bội. Fan của Môn Bội Bội cãi nhau với mấy người kia.

Nghê Lam gom hai huy chương để cùng một chỗ, sau đó chạy về vị trí huy chương số 2.

Điền Lạc đang trên đường đi lấy huy chương số 1, anh nhìn thấy huy chương của Nghê Lam cũng đứng yên rồi, nhưng bước chân anh không ngừng, tiếp tục chạy về phía trước.

Tốc độ lần này của hai người cũng không nhanh, bọn họ vừa chạy vừa quan sát xung quanh. Trong lúc hai người chạy trên đường, có một khoảng thời gian ngắn khoảng cách rất gần, đạo diễn đặc biệt dùng một chiếc flycam quay hình ảnh sân chơi để làm tư liệu sống, đánh dấu khoảng cách hai người gần thế nào.

Lúc ở địa điểm này hai người đều dừng lại, Nghê Lam lấy ống nhòm ra, Điền Lạc thì lấy bản đồ. Nhưng vị trí hai người khác nhau nên lướt qua nhau.

Mấy phút đồng hồ sau, đường ai nấy đi.

Trong màn bình luận là âm thanh tiếc nuối.

Nhóm ba người vừa ăn khoai tây chiên vừa xem màn hình. Chương Văn Hiên làm người hướng dẫn, phân tích mục đích trước mắt của hai người Điền Lạc và Nghê Lam vẫn là đi lấy huy chương và thu nhỏ lại vòng chiến tìm điểm cân bằng. Số 1 hay là số 2, có thể gặp được đối thủ hay không đều phải chờ vận may.

Hình ảnh hai người mỗi người chạy về mục tiêu của mình, vừa phòng bị vừa chạy rất nhàm chán, nhất là khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa thì càng không có gì kích thích.

Trong màn bình luận dần dần có người phàn nàn, cảm thấy thiết kế trận đấu này cực kỳ thất bại. Nhưng khách mời vẫn còn cố gắng tiến lên vì mục tiêu. Lúc Nghê Lam tiến tới gần vị trí huy chương số 2, thiết bị định vị báo huy chương số 1 đã được mở ra.

Sau đó huy chương số 1 di chuyển về hướng huy chương số 5 đã dừng lại trước đó.

Nghê Lam không vội vàng, cô lặng lẽ tới gần, tìm chỗ ẩn nấp, cầm ống nhòm quan sát.

Ở bên này, lúc Nghê Lam đang hướng gần về phía này thì Môn Bội Bội đã phát hiện ra Nghê Lam. Môn Bội Bội nhanh chóng tìm chỗ nấp. Cô rất quen thuộc khu vực này, dù sao cũng đã ẩn nấp hai ngày rồi.

Nghê Lam dùng ống nhòm cũng không phát hiện được gì, cô nhìn lại thiết bị định vị, trên thiết bị định vị, huy chương số 1 di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh.

Đạo diễn cùng lúc giải thích, đảm nhiệm vai trò thuyết minh. “Tôi đoán Nghê Lam không phát hiện ra Bội Bội, thế là cô muốn xem tốc độ thể hiện trên thiết bị định vị để phán đoán xem Môn Bội Bội có đi cùng Điền Lạc hay không.”

“Cô ấy cực kỳ cẩn thận.” Chương Văn Hiên cũng đang nói với nhóm Phan Kính. “Vì địa hình này quá tốt, dễ thủ khó công. So với chiến hào khai chiến hôm qua của chúng ta còn mạnh hơn. Xung quanh huy chương đều là đất trống, ba hướng đều có chỗ ẩn náp. Nghê Lam cũng không có thời gian lục soát từ từ, hôm nay thời gian vẫn là vấn đề lớn nhất.”

Trong sân chơi, Nghê Lam nhìn đồng hồ đeo tay, cầm lấy súng, cô rẽ vào một tấm chắn công nhân dựng lên, tìm kiếm xung quanh khu vực này, sau đó tiếp tục đi lên.

Môn Bội Bội nằm sấp trong lùm cây trên sườn núi, đầu vị trí có hai cái cây, trên người che chắn bằng nhánh cây cô chuẩn bị trước.

Nghê Lam lục soát chỗ khác, lấy ống nhòm ra nhìn kỹ. Môn Bội Bội cũng nằm yên không nhúc nhích, súng trong tay đã chuẩn bị xong nhắm ngay vào khu vực hộp huy chương.

Nghê Lam dạo một vòng, không phát hiện động tĩnh gì. Thiết bị định vị thể hiện huy chương số 1 đã gần số 5 rồi.

Nghê Lam suy tư một chút, bỗng nhiên chạy về phía huy chương số 2.

Tốc độ Nghê Lam thật nhanh, trong nháy mắt đã tới kế bên hộp, khẽ vươn tay mở hộp ra. Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, đột nhiên một tiếng súng vang lên, Nghê Lam lăn khỏi chỗ theo bản năng, nhưng cổ tay cô đã nhiễm màu phấn vàng của đạn.

“Nghê Lam trúng đạn rồi.” Đạo diễn kích động hô một tiếng.

Trong phòng đạo diễn quả nhiên muốn sục sôi, mọi người reo hò một tiếng, nhàm chán lâu như vậy rốt cuộc có chút kích thích rồi.

Đạo diễn ổn định lại cảm xúc nhanh chóng bổ sung, “Tay phải trúng đạn, không thể cầm súng bằng tay phải.”

Ở hiện trường, Nghê Lam không có thời gian chờ chỉ thị của đạo diễn, cô vừa nhìn thấy cổ tay phải trúng đạn, tay trái đã quơ súng trường bắn mấy phát liên tiếp về phương hướng dự đoán đạn bay tới, vừa bắn vừa nhanh chóng lùi về sau tấm che chắn.

Môn Bội Bội bắn trúng một phát cũng không đuổi theo, tỉnh táo nhìn cử động của Nghê Lam.

Nghê Lam cũng không phán đoán được chính xác vị trí của cô, đạn bắn vào khu vực gần chỗ Môn Bội Bội. Môn Bội Bội nhìn Nghê Lam lui lại, không nhúc nhích.

Nhất thời hai bên đều giằng co.

Tổng đạo diễn giải thích, “Tuy Môn Bội Bội không thể một đạn bắn chết Nghê Lam nhưng cô ấy tuyệt đối đã tổn hại đến sức chiến đấu của Nghê Lam. Tay phải nha, là tay phải, tay phải không thể cầm súng thì thú vị thế nào!!”

Tổng đạo diễn dõng dạc, trong màn bình luận đáp lời: ‘Dùng tay trái!!!’

Tổng đạo diễn: “…”

Môn Bội Bội không nhúc nhích, Nghê Lam vẫn không cách nào phán đoán được chỗ của cô.

Nghê Lam đột nhiên cười, “Làm rất tốt, chị Bội Bội.”

Trong thiết bị định vị, huy chương số 1 và số 5 đã hợp lại với nhau, bọn chúng cùng hướng về huy chương số 3 và 4.

Nghê Lam bỗng nhiên từ bỏ bên này, cong lưng lại như mèo tránh né tầm bắn của súng, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, cũng chạy băng băng về phía huy chương số 3 và số 4.

Tổng đạo diễn quá phấn chấn: “Môn Bội Bội thành công đánh lui Nghê Lam, giữ vững huy chương số 2, đó là Môn Bội Bội nha.”

Đám fan hâm mộ của Môn Bội Bội reo hò trong màn bình luận: ‘Bội Bội của tôi không tầm thường!’

‘Người phụ nữ duy nhất bắn trúng đại ma đầu – Môn Bội Bội.’

‘Vai nữ chính, tuyệt đối là nữ chính, chỉ là xuất đầu lộ diện trễ chút thôi, phần diễn hơi ít.’

Hiện trường trò chơi, Môn Bội Bội thấy Nghê Lam chạy xa rồi rốt cuộc ngồi dậy, hất cành cây trên người ra, cầm ống nhòm quan sát, nhìn thấy Nghê Lam lúc này chạy xa rồi mới thở phào.

Bên phòng đạo diễn, đạo diễn phỏng vấn Chương Văn Hiên, “Tay phải của Nghê Lam bị thương rồi, cậu cảm thấy phần thắng của Điền Lạc có phải lớn hơn hay không?”

“Có khả năng này.” Chương Văn Hiên nói.

“Không thể nào.” Phan Kính ở một bên lớn tiếng mở miệng, “Em Lam Lam của tôi là song súng vô địch. Vừa rồi không phải dùng tay trái bắn súng trường sao, nhìn thấy không?”

“Không phải không bắn trúng sao.” Chương Văn Hiên giội nước lạnh, “Chị Lam bình thường ăn cơm, uống nước, cầm đồ đều dùng tay phải, sự linh hoạt của tay trái vẫn sẽ bị hạn chế.”

Trong lúc nhất thời, khán giả cũng cãi nhau là rốt cuộc ai có thể thắng.

Nghê Lam vừa chạy vừa hất bỏ bớt trang bị, trong màn bình luận xôn xao.

Chương Văn Hiên vội vàng nói, “Chị ấy chỉ có một tay, đối với chỉ mà nói chính là gánh nặng rồi, không chính xác, sẽ còn làm giảm bớt tốc độ chạy của chỉ.”

Điền Lạc bên này nghe thấy tin Nghê Lam bị thương thì mừng rỡ, đây chính là niềm vui mừng lớn. Điền Lạc đã lấy được hai huy chương, bước tiếp theo anh sẽ lấy được hai cái khác. Trên thiết bị định vị huy chương số 2 vẫn chưa bị kích hoạt, chuyện này nghĩa là Môn Bội Bội đã bảo vệ được huy chương.

Nhưng hiện tại Điền Lạc không biết Nghê Lam không tiếp tục dây dưa với Môn Bội Bội mà là tới phía anh trước.

Điền Lạc bước nhanh hơn. Anh hi vọng có thể sau khi lấy đủ bốn huy chương, liên thủ với Môn Bội Bội đánh trực tiếp với Nghê Lam.

Điền Lạc và Nghê Lam đều chạy nhanh, Môn Bội Bội đang hoạt động gân cốt. Cô báo với Điền Lạc hướng Nghê Lam vừa chạy đi, bản thân đã vinh quang hoàn thành nhiệm vụ. Điền Lạc khích lệ cô, Môn Bội Bội vui sướng biểu diễn thế võ quân đội.

Khoảng cách giữa Điền Lạc và Nghê Lam càng lúc càng gần.

Đạo diễn kích động như MC thể thao giới thiệu nội dung màn hình.

“Lấy được rồi, Điền Lạc lấy được bốn huy chương rồi!”

“Tình thế hiện tại có chút không ổn với Điền Lạc, anh ở ngoài sáng, địch ở trong tối, có người trợ giúp ở xa.”

“A, trợ thủ của anh, Môn Bội Bội còn đang nhảy nhót.”

Điền Lạc tiến về hướng huy chương số 2, anh biết rõ tình thế hiện tại của mình. Nghê Lam tới rồi, tới chặn anh rồi.

Điền Lạc chạy nhanh, mồ hôi đã thấm ra áo anh, hôm nay lượng vận động quả thật rất lớn, anh vẫn chạy suốt.

Nghê Lam tựa sau một cái cây, nhìn điểm đỏ trên thiết bị định vị càng lúc càng gần cô. Cô uống hết nửa bình nước trong tay, ném một cục kẹo vào miệng.

Điền Lạc vừa chạy vừa quan sát bốn phía, bỗng nhiên trong tầm mắt có bóng người lướt qua, anh lập tức ngừng bước, còn chưa kịp tìm chỗ bí mật quan sát, đối diện đã bay tới một vật. Điền Lạc giơ súng bắn ngay, lúc nổ súng mới phát hiện là chai nước suối không, trong lòng hơi hồi hộp, đang tính xoay người, một bóng người xẹt qua, nhanh chóng lướt qua sau lưng anh.

Bằng bằng hai phát, đều bắn trên người anh.

Điền Lạc ngẩn người, thở phì phò, trừng mắt nhìn Nghê Lam.

Thân hình này, tốc độ này, rốt cuộc từ chiến đội nào luyện ra?

Trong màn bình luận lại điên cuồng, tất cả đều gõ chữ ‘Tay trái!!!!!’

Cũng có người kêu to: ‘Vừa rồi lại làm đặc hiệu có phải không???’

‘Cầu phát lại, vừa rồi tôi không có chớp mắt nhưng vẫn không thấy rõ.’

Bên phía Điền Lạc không nói lời vô ích, anh lấy lại tinh thần từ trong hi sinh, đưa bốn huy chương của bản thân cho Nghê Lam, “Nhanh thì chắc còn kịp.”

“Cảm ơn.” Nghê Lam cầm hộp đạn của anh, kiểm tra xong đạn của mình, lấy mũ giáp của Điền Lạc, lại một lần nữa chạy về phía huy chương số 2.

‘Lam ca lại cầm mũ giáp của người khác rồi.’

‘Hahahaha lại là mũ giáp.’

Môn Bội Bội nghe thấy đạo diễn tuyên bố thông tin Điền Lạc hi sinh. Cô thu thập đồ đạc bò lên một cái cây, ngồi vững, dùng lá cây che chắn mình thật tốt, súng trường nhắm ngay vào vị trí hộp huy chương.

‘Bội Bội của tôi lại hành động rồi.’

‘Giờ tôi thấy thân hình hơi tròn của Môn Bội Bội thật là đặc biệt to lớn anh hùng.’

‘Sốt ruột quá Bội Bội ơi.’

‘Cô ấy còn biết đổi vị trí nữa.’

Nghê Lam chạy như bay dọc đường, đuổi tới vị trí huy chương số 2, cô lại một lần nữa tìm chỗ dùng ống nhòm quan sát bốn phía. Lần này vẫn không tìm thấy Môn Bội Bội.

“Chỉ còn một giờ hai mươi phút, thời gian không còn nhiều.” Đạo diễn đang giải thích.

Nghê Lam cũng đang xem thời gian, cô đi điều tra phương hướng lần trước đạn bắn ra, cũng không phát hiện Môn Bội Bội, nhưng tìm thấy được chỗ Môn Bội Bội ẩn thân trước đó, trên mặt đất có chút vết tích leo trèo, còn có rất nhiều cành cây.

Nghê Lam cười cười, “Làm rất tốt.”

Nghê Lam đeo cái mũ giáp của Điền Lạc ở trên cánh tay phải, mũ của mình ở bên cánh tay trái, sau đó xông về phía huy chương. Hai chiếc mũ một trái một phải bảo vệ hai bên, chạy với tốc độ cực nhanh.

Chương Văn Hiên cười to, “Chị Lam đây là đang đánh cược khả năng bắn súng của chị Bội Bội không tốt, bắn tốt một chút, mũ giáp nào đỡ được.”

“Nhưng không phải lúc nãy bắn chuẩn xác lên cổ tay sao.” Phan Kính nói.

“Có thể bắn vào đầu sao lại bắn vào cổ tay.” Uông An Ni nhìn anh như đồ ngốc.

“À.” Phan Kính nghiêm mặt.

Nghê Lam vọt tới một bên hộp, Môn Bội Bội bằng bằng bằng bắn mấy phát, hai phát bắn hụt, một phát bắn vào mũ giáp của Nghê Lam. Nghê Lam lộn mấy vòng né tránh, lúc này Môn Bội Bội không tiếp tục dùng chiến thuật thận trọng nữa, cô liên tục nổ súng về phía Nghê Lam.

Nghê Lam nhanh chóng chạy trốn, lao nhanh vào rừng cây như một mũi tên.

Bên này Chương Văn Hiên nhìn màn hình nói, “Bây giờ chị Lam đã biết vị trí của chị Bội Bội rồi. Ưu thế duy nhất của chị Bội Bội là địa hình, chị Lam muốn tiếp cận gốc cây kia nhất định phải lộ diện, mà phiền phức chính là đạn của chị Bội Bội cũng có hạn.”

Nghê Lam xác thực đã tìm ra vị trí của Môn Bội Bội, sau khi cô xông vào rừng cây một giây cũng không ngừng, nhanh chóng đảo một vòng đi tới gần gốc cây chỗ Môn Bội Bội.

Môn Bội Bội nhanh chóng xoay người trên cây, tìm bóng dáng Nghê Lam.

Môn Bội Bội nhìn thấy Nghê Lam, cô bắn một phát súng về phía Nghê Lam. Nghê Lam trốn ở sau cây, vết đạn của Môn Bội Bội bắn hụt.

Môn Bội Bội không bắn lung tung loạn xạ, cô thể hiện sự tỉnh táo bình tĩnh ngoài dự liệu.

Tất cả mọi người nín thở theo dõi các cô.

Nghê Lam vừa ngoi đầu ra là Môn Bội Bội lại bắn một phát, Nghê Lam nhanh chóng rụt trở về

Chương Văn Hiên nói, “Khoảng cách quá gần, rất dễ bắn trúng. Chị Lam cũng không dám mạo hiểm.”

Đạo diễn bên này đang kêu, “Thời gian không còn nhiều. Đừng quên từ vị trí huy chương số 2 tới đài lĩnh thưởng gần 15km, cái này ngang ngửa một khu trò chơi.”

Trong màn bình luận rất nhiều người kháng nghị.

‘Mẹ nó tôi muốn hỏi đạo diễn này hét tới hét lui hai người này có nghe thấy không? Nếu mà nghe thấy tôi muốn bắn chết đạo diễn.’

‘Mau im miệng đi.’

Đạo diễn khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, nghe thấy trợ lý đọc bình luận, nhanh chóng đáp lại, “Không nghe thấy không nghe thấy, không im miệng.”

Nghê Lam nhìn đồng hồ, tính toán số lượng đạn của Môn Bội Bội, sau đó cô quyết định không thể đợi được nữa.

Môn Bội Bội cầm súng tay đã rất mỏi rồi, nhưng cô vẫn kiên trì. Cô không biết thời gian còn bao lâu nữa, cô tiếp tục kiên trì.

Môn Bội Bội chăm chú nhìn Nghê Lam ẩn thân dưới gốc cây kia. Thợ quay phim cách đó không xa quay đặc tả cho cô. Trên mặt cô toàn là mồ hôi, ánh mắt cực kỳ kiên nghị.

Fan của Môn Bội Bội vậy mà khóc rồi.

‘Bội Bội của tôi thật xứng đáng một vai nữ chính. Ai nói cô ấy chỉ biết hài, cô ấy không phải chỉ biết chọc người.’

‘Cô ấy là người phụ nữ duy nhất chặn được Lam ca.’

Nháy mắt sau đó, Nghê Lam đột nhiên vọt từ sau cây ra.

Môn Bội Bội bỗng nhiên nổ súng.

Nhưng Nghê Lam là trượt từ đất qua. Cô đạp mạnh một phát vào cây, ngửa người trượt về phía Môn Bội Bội. Mũ giáp trên người cô ngăn hai phát súng Môn Bội Bội bắn ra.

Môn Bội Bội một mực ngắm bắn súng trường nhưng chỉ bắn trúng Nghê Lam một phát, ngay trên bờ vai cô.

Trong nháy mắt Nghê Lam đã trượt tới dưới cây, tay trái nhấc súng bắn bằng bằng bằng, cũng bắn hết đạn rồi.

Người Môn Bội Bội có màu xanh màu vàng. Nhưng cô hoàn toàn không để ý tới, cô quăng súng đi, lớn tiếng gọi, “Nhanh nhanh, còn kịp không? Lam Lam chị đã cố gắng rồi, chị làm được rồi.”

“Chị làm rất tốt.” Nghê Lam vừa lớn tiếng đáp lại cô, vừa chạy tới huy chương số 2.

Nghê Lam mở hộp ra, lấy huy chương.

“Còn 49 phút.” Đạo diễn tuyên bố với người xem.

Lúc này Môn Bội Bội đã không còn sức lực, khóc lớn trên cây, “Lam Lam em cố lên!”

Quá xa rồi, xa như vậy mà thời gian lại ngắn. Nghê Lam đã chạy rất lâu.

Nghê Lam không trả lời, cô mang theo năm huy chương, cấp tốc hướng về đài lĩnh thưởng.

Huấn luyện viên chạy xe mô tô dẫn đường cho Nghê Lam.

Nghê Lam vừa chạy vừa vứt bớt đồ. Một lát sau, cô cũng vứt cả túi đeo chiến thuật sang một bên.

Dưới sự giúp đỡ của huấn luyện viên, Môn Bội Bội bò xuống cây, cô ngồi lên xe mô tô của huấn luyện viên, yêu cầu đuổi theo Nghê Lam.

Mấy người Phan Kính nhìn thấy cũng xông ra khỏi phòng đạo diễn, mọi người dồn dập lên xe, xuất phát về hướng Nghê Lam.

Nghê Lam đã rất mệt, mặt cô đầy mồ hôi. Cô dùng tay áo lau đi, cuối cùng cũng cởi cả đồ huấn luyện vứt qua một bên. Trên người chỉ mặc một chiếc áo thun tay lửng, mồ hôi trượt xuống mặt cô, cô ra sức chạy.

Đạo diễn mở nhạc nền chiến đấu cho Nghê Lam, toàn bộ màn bình luận đều đang reo hò, ‘Cố lên! Cố lên! Cố lên!’

Rất nhiều người đang hỏi: ‘Chạy kịp sao?’

‘Đây không phải tiết mục giải trí, đây là Iron man a!’

Trong căn phòng sau sân khấu trao thưởng, Lam Diệu Dương vừa xem trực tiếp vừa muốn đổi quần áo. “Áo thun này của Nghê Lam là màu tím, tôi mặc màu xanh kia sẽ khá hợp.”

Trần Châu không đổi sắc mặt đưa cho anh một cái áo khoác màu xanh lam.

Buổi sáng hôm nay ông chủ đại nhân lại chê bai ba bộ đồ mang đến không thích hợp, kêu anh nhanh chóng trở về lấy ba bộ khác.

Nói thật, người ta thi đấu mệt gần chết, có ai rảnh xem anh mặc cái gì đâu chứ.

Nghê Lam ra sức chạy tới trước, bên tai vang lên tiếng la của bạn bè: “Lam Lam cố lên! Lam Lam cố lên!”

Đầu óc cô vô cùng hưng phấn, dường như cô đang trở về một nơi nào đó, chỗ đó cũng có tiếng hô hào rất lớn, cũng có vui sướng thắng lợi, cũng có người hô to với cô ‘Cố lên!’

Cô càng chạy càng khỏe, cô càng chạy càng vui, cô nhìn thấy căn phòng ở đài lĩnh thưởng xa xa kia. Cô nhớ tới tối qua người con trai kia nói với cô sẽ ở đó đợi cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.