Chương trước
Chương sau
Nghê Lam mỉm cười nói “Hi”, cùng với biểu cảm của Chương Văn Hiên, đạo diễn đã cắt hình ảnh từ máy quay nhỏ trên vai hai người, rõ ràng từ thị giác của Chương Văn Hiên và Nghê Lam để người xem có thể trực tiếp trải nghiệm cảm nhận nhập vai.

Một lần nữa người xem lại cười không thể ngừng.

‘Hi, ai mà hi với cô.’

‘Nghê Lam: cùng bay đi.’

‘Tôi cảm thấy tim đập rồi.’

‘Nghê Lam mặt lem đầu đội mũ giáp vẫn rất đẹp nha.’

‘Chương Văn Hiên: đẹp cái con khỉ, đánh ông đây thành như vậy rồi còn cười.’


Sau màn kích thích song súng, lần này năng lực chịu đựng tâm lý của khán giả đã mạnh hơn rất nhiều, không còn aaaaa đầy màn hình nữa, lời nói cũng có phần trật tự hơn rất nhiều.

‘Lên đi, tiếp tục ra chiêu lớn đi, ông đây chịu được.’

‘Khi nào thì phát lại vậy, lúc nãy tui lại nháy mắt rồi.’

‘Sắp năm giờ rồi, tôi muốn đích thân phỏng vấn Lam ca một chút, có thể sắp xếp cho Lam ca trực tiếp không? Kiểu không cần cầm súng hay bay lên mà chỉ ngồi nhã nhặn nói chuyện trực tiếp đó.’

‘Tôi thì không vậy, tôi muốn Lam ca tiếp tục phi thân cho tôi xem.’

‘Cho nên ngày mai thi đấu có thể kết thúc sớm là ý này sao?’

‘Tôi vẫn thấy đây là có kịch bản sẵn, đều sắp xếp hết rồi. Chương trình giải trí nào cũng có kịch bản hết, bố trí người, lời thoại đều đã xếp sẵn. Cái này ai mà không biết chứ.’


‘Quá siêu thì lộ ra là giả rồi. Kiểu nội dung đột kích ngược thế này là sắp đặt sẵn rồi. Làm phim còn xem được, đừng chém quá.’

‘Mắt mấy người mù hết sao? Trước đó đã nói không thể nào. Mấy vai chính thì có thể diễn chứ mấy nhóm quần chúng diễn được sao? Kỹ thuật diễn của đạo diễn tốt nhất rồi, mấy người không thấy vừa rồi trán anh ấy còn đổ mồ hôi à. Toàn bộ người trong phòng đạo diễn đều diễn cmn thần kỳ à.’

‘Đoàn làm phim thần tiên là đây.’

Phan Kính cười hahaha thật to, đọc mưa bình luận cho đạo diễn nghe.

Tất cả mọi người trong phòng đạo diễn đều cười, có đạo diễn nói với camera, “Có thể bỏ phiếu cho kỹ thuật diễn vai quần chúng của chúng tôi nha. Ba người diễn tốt nhất của chúng tôi sẽ đòi chị Hà tăng tiền thưởng.”

“Đừng có tận dụng.” Phan Kính bắt chước giọng điệu của Thẩm Hà. Anh vừa trêu chọc mọi người vừa không quên nhìn chằm chằm màn hình, “Em gái tôi giờ đang làm gì vậy? Không ra đi à? Điền Lạc đã chạy mất tiêu rồi, cô ấy có biết không vậy?”


Trên thực tế, Nghê Lam lăn vào trong chiến hào, Điền Lạc liền quyết đoán xoay người bỏ chạy.

Nghê Lam nói được làm được, đã tiêu diệt đội A trước. Tiếp theo chính là muốn đối phó với đội B rồi.

Mặc dù Điền Lạc đã bị Nghê Lam nghiền nát tâm lý nhưng kinh nghiệm thi đấu phong phú vẫn giúp anh nhanh chóng đưa ra ứng phó. Anh nhanh chóng chạy trước, cũng để ý xem Nghê Lam có đuổi theo phía sau không. Anh dùng bộ đàm thông báo cho Môn Bội Bội rời khỏi vị trí huy chương số 2, di chuyển về địa điểm tập hợp bọn họ đã hẹn trước.

Môn Bội Bội nhanh chóng đáp lời, nâng súng lên chạy về phía điểm hẹn.

Trong mưa bình luận lúc này còn có fan của Môn Bội Bội.

‘Ô ô ô, Bội Bội của tớ là thiệt thòi nhất, thật sự không được lên hình.’

‘Thật luôn, phải trốn suốt mà còn không dám động đậy. Đáng thương nhất toàn trường.’

‘Sẽ không phải cuối cùng là Môn Bội Bội thắng chứ, hahahahha. Bên kia đánh nhau ác chiến như thế, cuối cùng Môn Bội Bội nằm không lại thắng.’

‘Nếu vậy thì quá mắc cười rồi, hahahaha. Nghê Lam kia khoác lác suốt, cuối cùng bị Môn Bội Bội tát vào mặt, hahahaha.’

Cũng có khán giả không cảm thấy nếu là vậy thì có gì đáng cười.

‘Mặc kệ cuối cùng Nghê Lam có thắng hay không, tôi cảm thấy cô ấy không phải khoác lác, bây giờ kết quả không còn quan trọng rồi. Cô ấy đã chứng minh được bản thân.’

‘Anh cảm thấy không quan trọng nhưng cô ấy cảm thấy quan trọng thì sao. Nghe nói vì bê bối mà cô ấy bị hủy hợp đồng thiếu rất nhiều tiền.’

‘Đây không phải tự cô ấy gây ra sao? Không đáng được đồng tình.’

‘Người ta cầu anh đồng tình sao? Đồ thần kinh.’

‘Người ta dựa vào bản lĩnh thật sự của mình để lên tiết mục đánh bại đối phương lấy tiền thưởng trả nợ, lại đụng gì tới mấy người à? Người ta quang minh lỗi lạc, nói được làm được.’

‘Tôi cảm thấy tính tình Nghê Lam thật thà, có thể đầu óc hơi kém chút cho nên mới làm ra loại chuyện ngu ngốc kia.’

‘Ai? Bạn nói đầu óc ai kém? Não ai kém? Tâm kế rõ ràng như vậy mà nhìn ra đầu óc người ta kém sao, tôi thấy đầu bạn mới kém.’

Bình luận bắt đầu rùm beng.

Bên ngoài khu trò chơi, Lam Diệu Dương nhìn thấy Nghê Lam bắn chết Chương Văn Hiên hưng phấn đến muốn nhảy dựng lên.

Anh nắm lấy tay Âu Dương Duệ lắc mạnh: “Thấy không thấy không? Nghê Lam lợi hại biết bao nhiêu, lại đẹp ngời ngời nữa.”

Âu Dương Duệ vội vã cuống cuồng leo lên xe tưởng là xảy ra chuyện gì, kết quả là vì người ta đang xem trực tiếp.

Âu Dương Duệ bị gạt sang mấy phút cũng kiên nhẫn mấy phút, bây giờ rốt cuộc có thể lạnh lùng đẩy tay Lam Diệu Dương ra, nói: “Học sinh trung học đánh bại học sinh tiểu học, có gì đáng kiêu ngạo.”

Lam Diệu Dương lại xem thêm nửa phút, chắc chắn Nghê Lam không có hành động gì tiếp theo, thế là điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, lạnh lùng rút một bên tai nghe ra, quay đầu trừng mắt nhìn Âu Dương Duệ.

“Nói ai học sinh trung học đó?” Vậy anh tính là gì, mẫu giáo sao?

Có biết nói chuyện hay không vậy?

Âu Dương Duệ không để ý đến lời khiêu khích của anh, hỏi anh: “Anh ở đây làm gì? Vào không được?”

“Xem trực tiếp a.” Lam Diệu Dương giơ giơ điện thoại trong tay lên, lại liếc qua một cái. Nghê Lam vẫn không có hành động gì, thế là anh yên tâm nói chuyện với Âu Dương Duệ.

“Nhất định phải ngồi trên xe xem sao?” Âu Dương Duệ không tin, có lẽ là chờ người, có lẽ là bị gì đó ngăn ở bên ngoài.

“Không phải nhất định mà là tình nguyện.” Lam Diệu Dương cảm thấy Âu Dương Duệ thật ngốc.

Âu Dương Duệ cũng cảm thấy Lam Diệu Dương thật ngốc, nhưng anh vẫn hỏi: “Anh vào đây chưa? Có liên quan gì chỗ này à?”

Lam Diệu Dương lại hỏi anh: “Anh tới đây làm gì?”

“Tìm người.” Âu Dương Duệ trả lời ngắn gọn.

Lam Diệu Dương liền hiểu rồi. “Anh Châu, tôi nói chuyện với cảnh sát Âu Dương một chút.”

Trần Châu đáp lời rồi xuống xe.

“Tới đây phá án?” Lam Diệu Dương lúc này hỏi nghiêm túc hơn.

Âu Dương Duệ nói: “Có một người đàn ông, hành tung cuối cùng của hắn ta là ngồi tuyến xe ngoại thành số 9 này, xuống xe ở trạm cuối sau đó không thấy nữa. Trạm cuối cùng chính là trạm đón xe đến khu trò chơi này.”

“Anh hoài nghi người đó có thể tới đây?” Lam Diệu Dương ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại lên lại liếc nhìn Nghê Lam đang làm gì, không có cảnh gì hoành tráng, lại quay về phía Âu Dương Duệ bên này, “Chuyện xảy ra lúc nào? Mấy ngày nay khu trò chơi đã phong tỏa rồi, không phải nhân viên thì không vào được.”

“Ngày 22 tháng 10.”

Lam Diệu Dương cúi đầu nhìn tiếp điện thoại, tiết mục trực tiếp vừa hay quay đặc tả cho Nghê Lam. Lam Diệu Dương nhìn lâu hơn chút cho đến khi ống kính dời đi chỗ khác.

Âu Dương Duệ rất không hài lòng với sự không chuyên tâm của anh: “Nếu anh bận như vậy thì tôi không quấy rầy nữa.”

“Tôi có thể giúp anh nha.” Lam Diệu Dương quay sang Âu Dương Duệ: “Đã một tháng rồi các anh đều không có manh mối nào sao? Camera giám sát của khu trò chơi này rất xịn, có người đến chắc chắn sẽ có ghi lại. Tôi hỏi giúp anh một chút. Anh không phải gấp sao?”

Âu Dương Duệ thu lại động thái muốn bỏ đi, “Anh có liên quan tới khu trò chơi này?”

“Tôi biết ông chủ của bọn họ. Tôi còn đầu tư vào tiết mục trực tiếp này, coi như là quan hệ hợp tác. Hỏi có ai đến đây hay không chỉ là chuyện rất nhỏ.” Lam Diệu Dương không chút để tâm, phất phất tay, “Tôi dẫn anh vào, sau đó gọi điện thoại cho ông chủ bọn họ, để quản lý an ninh của bọn họ tra camera ngày 22 tháng 10 cho anh, chẳng phải sẽ biết sao.”

Lam Diệu Dương gửi tin nhắn cho Trần Châu bảo anh lên xe, phải vào khu trò chơi. Vừa nhắn tin vừa thuận miệng hỏi lại: “Ảnh của người kia anh có không? Lai lịch gì? Chút nữa người ta chắc chắn sẽ hỏi.”

“Có hình, lai lịch rất rõ ràng. Hôm đó hắn ta mới ra tù.”

Lam Diệu Dương sững sờ khi nghe lời này.

Lúc này Trần Châu mở cửa xe vào, Lam Diệu Dương nói với Trần Châu, “Anh Châu, ngại quá, tôi lại nói chuyện với cảnh sát Âu Dương.”

Trần Châu lại xuống xe.

Âu Dương Duệ không hiểu, Lam Diệu Dương nhìn chằm chằm anh, nhỏ giọng hỏi: “Có liên quan đến cái chết của Trần Viêm?”

Âu Dương Duệ cũng nhìn chằm chằm anh, “Anh biết việc này?”

“Chuyện liên quan đến Nghê Lam cơ bản tôi đều biết.” Lam Diệu Dương hỏi: “Người này là kẻ tình nghi sát hại Trần Viêm?”

Âu Dương Duệ nghĩ ngợi, xác thực cần sự giúp đỡ của Lam Diệu Dương, liền trả lời anh: “Đúng.”

“Làm sao xác định được là tình nghi?”

“Phương pháp loại trừ.”

“Tìm không được vấn đề trên người khác, mà người này vừa ra tù đã mất tích?”

“Đúng.”

“Còn có điểm nào khác đáng ngờ củng cố phỏng đoán của các anh không?”

“Chưa từng dùng qua điện thoại, chưa dùng qua chứng minh thư, không rút tiền ngân hàng, trên người chỉ có năm mươi tệ. Cứ vậy một tháng rồi.”

“Không phải các anh có định vị tín hiệu điện thoại gì sao?” Lam Diệu Dương suy nghĩ một hồi, lẩm nhẩm, “À, mà một tháng thì có khả năng hắn ta vứt sim đi rồi.”

Vẻ mặt Âu Dương Duệ không chút biểu tình nhìn anh.

Lam Diệu Dương lại hỏi: “Tài khoản của hắn ta có bao nhiêu tiền?”

“Hơn một ngàn tệ.”

“Tất cả tài khoản cộng lại sao?”

“Đúng.”

Lam Diệu Dương nghĩ ngợi, hỏi lại: “Người này có địa vị gì trong giang hồ vậy? Phạm tội gì mà vào tù? Có quan hệ gì với Trần Viêm không?”

Âu Dương Duệ đem tình huống căn bản của An Hàng kể lại cho anh biết.

Lam Diệu Dương bỗng nhiên nói, “Tôi đề nghị anh không cần vào xem camera.”

“Tại sao?”

“Tôi thấy hắn ta lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng chắc chắn không phải ra tay ở chỗ này.”

Âu Dương Duệ nhìn anh: “Lành ít dữ nhiều rồi?” Vị tổng giám đốc ngây ngô này vậy mà cũng nghĩ vậy sao?

Lam Diệu Dương nói, “Anh nghĩ thử xem, một người đang biểu hiện tốt được giảm hình phạt, sắp ra tù, sắp được tự do một lần nữa, tại sao lại mạo hiểm phạm tội giết người ở một chỗ như vậy. Ra tay ngay trong tù cũng không phải chuyện đùa. Hắn ta một người vô danh tiểu tốt, không thù không oán với Trần Viêm, tại sao phải mạo hiểm lớn như vậy. Cái này rõ ràng là bị bức hiếp chứ sao nữa, khẳng định còn có lợi ích rất lớn mê hoặc.”

“Đúng.” Âu Dương Duệ gật đầu.

“Nhưng mà nếu như tôi không biết anh, anh qua nói với tôi, cho tôi một ngàn vạn, tôi giúp anh hạ độc trong cơm của người này, tôi chắc chắn sẽ không làm. Ai biết người này nói một ngàn vạn có phải là chém gió hay không.”

Âu Dương Duệ tiếp lời: “Trừ phi anh đưa tiền trước cho tôi.”

“Đúng, hơn nữa còn phải bảo đảm tôi giúp anh làm chuyện này bản thân không bị phiền phức gì.”

Âu Dương Duệ hiểu ý Lam Diệu Dương, “Cho nên An Hàng tín nhiệm người này, hoặc là, ít nhất quen biết người này.”

“Người này không cho hắn ta tiền ngay, nhưng hứa hẹn sau khi xong việc sẽ đưa, hoặc là sau khi ra tù còn dàn xếp giúp hắn ta. Thế là An Hàng chờ đến ngày ra tù, trực tiếp nghe theo lời người kia đi xe đến trạm cuối, người kia chờ hắn ta ở đó.”

“Địa điểm này nhất định cũng phải là nơi An Hàng cảm thấy an toàn. Dù sao đối phương kêu hắn ta giết người, hắn ta cũng phải đề phòng chút.”

“Nhưng kiểu thôn xóm thế này An Hàng cũng đã tới.”

Âu Dương Duệ im lặng hồi lâu, “Trạm cuối cùng ở một cửa thôn, chỗ đó có rất nhiều thôn trạch, rất nhiều nông dân tự xây nhà, camera bố trí trên đường phố khẳng định không nhiều. Chúng tôi có người điều tra ở đó rồi.”

“Chỗ này.” Lam Diệu Dương chỉ chỉ khu trò chơi, “Cái bọn họ tự hào nhất chính là thiết bị quay phim, trang thiết bị giám sát. Ngay cả bảo vệ canh cửa cũng nói là một con ruồi bay qua cũng biết.”

Âu Dương Duệ mặt đơ đơ nói: “Người bảo vệ kia quả thật có nói lời này.”

Lam Diệu Dương: “….”

Trong tai truyền đến lời thuyết minh của đạo diễn nhắc tới tên Nghê Lam, Lam Diệu Dương nhanh chóng cúi đầu xem.

Âu Dương Duệ: “…”

Lam Diệu Dương nói: “Tất cả mọi người đều biết chỗ này, cho nên sẽ không có ai mạo hiểm giết người ở đây.”

“Hắn sẽ tìm một nơi hắn có thể khống chế, một nơi an toàn để ra tay, đúng không?”

“Đúng. Anh như vậy đi vào tùy tiện tra camera, việc này có khả năng sẽ truyền ra.” Lam Diệu Dương nói, “Rất nhiều nhân viên làm việc ở đây đều tới từ thôn lân cận. Phía dưới còn có một công trường đang thi công dang dở, đa số công nhân cũng ở thôn lân cận, anh đi tra như vậy, thôn gần đó đã biết rồi, hung thủ hay là An Hàng đang lẩn trốn sẽ tiêu hủy chứng cứ, sẽ có chuẩn bị ứng phó.”

Lam Diệu Dương lại cúi đầu nhìn điện thoại một chút, tiếp tục nói: “Tôi đề nghị anh trước đi điều tra mối quan hệ và việc làm trước đó của An Hàng, loại bỏ được việc người dân ở đây thuê hay ai đó ở gần đây có liên quan gì đến An Hàng, đến lúc đó điều tra tiếp sẽ tốt hơn.”

“Không kịp rồi.” Âu Dương Duệ nói. “Bảo vệ canh cửa bên công trường kia với thôn xóm đó tôi đều đã hỏi thăm qua rồi, theo như lời anh nói, người kia khẳng định đã biết rồi.”

Lam Diệu Dương: “Được rồi, nếu vậy tới cũng đã tới, tôi dẫn anh đi xem camera.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.