Thái độ Nghê Lam thay đổi quá lớn trái lại khiến Âu Dương Duệ ngẩn người.
Trong di động của cô có cái gì? Ai đang nói chuyện với cô?
Cái cảm giác Nghê Lam không đáng tin cậy lại dấy lên trong lòng anh.
Lam Diệu Dương cũng nhìn Nghê Lam, ánh mắt như nói em bình tĩnh chút.
Nghê Lam nói với Âu Dương Duệ: “Để biểu đạt thành ý hợp tác của tôi, tôi cũng nói cho anh một số việc.”
Nghê Lam nhìn Lam Diệu Dương một chút: “Lam tổng tìm thấy chiếc thẻ nhớ tôi giấu trong phòng anh ấy trước khi đi đến đường Long Côn đêm ngày 9 tháng 9. Chúng tôi vốn muốn tự mình điều tra.”
Âu Dương Duệ hít một hơi, ngồi thẳng dậy, đột nhiên phấn khích lên.
“Sau đó bị trộm mất rồi.”
Âu Dương Duệ: “…”
Lam Diệu Dương chống cằm che nửa mặt, lặng lẽ nhìn biểu cảm của Âu Dương Duệ.
“Sau đó mới vừa nãy…” Điện thoại di động của cô sáng lên: “Tấm thẻ nhớ này đang được sử dụng ở cục cảnh sát các anh.”
Lam Diệu Dương:!!!
Anh còn kích động hơn Âu Dương Duệ, thò người ra nhìn chằm chằm điện thoại của Nghê Lam.
Trên màn hình, một chuỗi thông báo bằng tiếng Anh một văn bản đang bị mở ra, địa chỉ IP là gì, có cho phép hay không.
“Trực giác tôi cho rằng là tấm thẻ kia, chắc là ban đầu tôi có cài đặt chương trình bảo vệ trao quyền từ xa. Địa chỉ IP là cục cảnh sát.”
Âu Dương Duệ nghiêm túc nhìn một cái, cũng nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3282718/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.