Nghê Lam ký xong thỏa thuận, bắt tay tạm biệt La Văn Tĩnh.
Cuối cùng La Văn Tĩnh không lạnh lùng nữa, nắm nhẹ tay cô nói: “Chị nói thật, em không thích hợp trong ngành giải trí, có thể rời khỏi ngành này thì nhanh đi đi. Đầu óc trưởng thành một chút, tự giải quyết cho tốt.”
Nghê Lam cảm ơn, nói vài lời khách sáo, hi vọng sau này có thể hợp tác gì đó với chị Tĩnh. La Văn Tĩnh cũng không coi là chuyện to tát, phẩy tay kêu cô đi.
Nghê Lam ra khỏi văn phòng La Văn Tĩnh, Hồng Lôi và Thiệu Gia Kỳ đang đợi cô.
Thiệu Gia Kỳ hỏi cô: “Ký xong hết rồi hả?”
Nghê Lam khẽ gật đầu.
Thiệu Gia Kỳ đi tới trước mấy bước, ôm lấy cô: “Em phải tự chăm sóc mình cho tốt đó.”
“Em biết rồi.” Nghê Lam hơi cảm động, vỗ vỗ vai cô.
“Lúc ngủ cũng phải chú ý biện pháp an toàn chút. Em còn trẻ như vậy, vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng.”
Nghê Lam: “…”
“Ngoan ngoãn làm việc cho tốt, đừng ôm mộng đi đường tắt gả vào nhà đại gia. Đầu óc em không được, chơi không lại người ta.”
Nghê Lam: “…”
“Coi như có thật sự muốn vào nhà đại gia cũng phải cao ngạo chờ bọn họ tới cầu xin em, không thể cúi đầu khom lưng. Nói cho cùng, vẫn phải có năng lực, năng lực chính là sự nghiệp. Em rõ chưa?”
Nghê Lam: “Chị nghĩ nhiều rồi.”
Thiệu Gia Kỳ buông cô ra, dụi dụi mắt: “Không phải, đây là đạo lý đó. Chị sợ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3282717/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.