An Nhu mặc một bộ đồ Vương Hoán mua cho lên người, bộ đồ cũ cậu tính giữ lại để dành để mặc thay qua thay lại vì nghĩ nó vẫn còn mới.
Nào ngờ, lúc cậu định bỏ bộ áo quần cũ vào túi thì Vương Hoán đi đến, không nói nhiều lời đã ném nó vào sọt rác. Hắn còn không thèm tiếc của, cứ thế nhìn mặt An Nhu đang xót gần chết mà đáp.
" Aizz... Đồ cũ mà, không tiếc. Sau này thiếu đồ sẽ mua thêm cho em"
An Nhu xót xa đáp lời hắn.
" Nhưng...nó vẫn còn mới mà, sao anh lại vứt đi"
" Mới cái gì mà mới. Thôi ngoan nào, em đừng có nháo nữa. Chúng ta phải mau chóng mua quà cho bố mẹ, nếu không sẽ không đến kịp giờ ăn trưa mất"
Mặc dù tiếc bộ đồ kia muốn chết, nhưng nghe Vương Hoán hối thúc như vậy. An Nhu cũng thôi không câu nệ ở lại lâu nữa, cả hai cứ thế nắm tay nhau đi ra ngoài. Tìm đến các quầy khác.
An Nhu làm ruộng quanh năm, cho nên có làn da ngâm đen. Nhưng cậu nhóc này khuôn mặt lại rất có đường nét, chỉ vừa mới thay một bộ đồ gọn gàng hơn một chút đã dễ nhìn rồi.
Vương Hóa kiếp trước lúc khỏe mạnh không nhìn rõ An Nhu, kiếp này mỗi lần nhìn cậu chằm chằm là tim hắn lại nhộn nhạo khó tả.
Kìm lòng không được, Vương Hoán dùng tay lên véo nhẹ má An Nhu một cái, ngay trong lúc cậu còn đang ngơ ngác chuyện gì, hắn thỏa mãn nói.
" Quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-lai-bat-dau/2670797/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.