Như Sơ ôm vai An Nhu đi vào nhà trong, dáng vẻ nhẹ nhàng, thanh cao của bà làm Vương Hoán cảm thấy chói mắt. Rõ ràng cậu là con ruột, tại sao lúc nào cũng bị ăn cán chổi thế?
Một câu trả lời mà hắn có thể tự bạo biện cho chính mình, đó là một câu: Vì đời trước hắn ngu, cho nên cha mẹ mới xa lánh!
Vương Hoán đánh liều, một lần nữa gọi.
" Mẹ...mẹ, còn con thì sao? Con có được vào nhà không?"
Như Sơ quay đầu lại, nở nụ cười đúng chuẩn người mẹ hiền. Cười thanh lịch đáp.
" Sao con lại nói như vậy? Đây chẳng phải là nơi ngày xưa con lớn lên sao? Cứ vào tự nhiên đi chứ, làm như mẹ ăn thịt con không bằng"
Vương Hoán thở phào một hơi, tưởng đâu mình tránh khỏi kiếp nạn. Nhưng thật sự không ngờ, hắn lại thấy ánh mắt của mẹ mình như thể.
" Thằng con trai này, mày vào nhà đi. Cha mày đang chờ mày ở trong để xử tội đấy!"
Vương Hoán nuốt nước bọt, cảm thấy nếu sau này không làm cha mẹ tin tưởng được thì có lẽ bị đánh thay cơm mất.
Vương Hoán bước vào trong, đánh tiếng gọi cha mình.
" Cha..."
Người ngồi trên ghế vẫn nhìn hắn, ở thời điểm này kiếp trước. Cha hắn vẫn còn khỏe lắm,chứ không phải như trước kia. Cả đầu tóc cũng bạc nhiều hơn so với độ tuổi, khuôn mặt tiều tùy lo cho đứa con sắp chết của mình.
Vương Khang ngẩng mặt lên nhìn Vương Hoán, không hề biết con trai đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-lai-bat-dau/2670795/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.