Vương Hoán và An Nhu sau khi ăn cơm cùng cha mẹ nhà họ Vương xong thì cùng nắm tay nhau ra về. Khổ nổi, trước khi đi ra khỏi cổng. Vương Hoán còn nghe được bảy bảy bốn chín lần lời mắng chửi từ cùng căn dặn từ mẹ mình.
" Mày đó, lo mà đối xử với An Nhu cho tốt. Dẹp cái tên Hoại Thư đó sang một bên đi, đừng để mẹ biết được chuyện gì từ hai đứa chúng mày. Nếu không...mẹ đẻ mày ra được thì cũng cắt được thằng nhỏ của mày. Nghe có hiểu không hả?"
Vương Hoán nhìn An Nhu đã ngồi yên vị trên xe, rồi lại cảm thấy bộ phận phía dưới của mình sau lời nói của mẹ có chút nhói đau. Hắn cười cười, gật đầu dạ thưa rõ ràng.
" Mẹ! Con nhớ rõ rồi, người đừng lo nữa. Con phải đưa An Nhu về đây, hôm nay...phải đến công ty"
Mẹ của Vương Hoán gật đầu, quyết định buông tha cho con trai mình. Vương Hoán nhận được lệnh bài miễn tội, lập tức chạy ngay vào xe. Không nói hai lời lập tức phóng đi nhanh.
An Nhu ngồi trên xe, vẻ mặt hạnh phúc ôm một đống bánh kẹo mà mẹ của Vương Hoán đã tặng cho mình rồi cười đến thích thú.
Hắn nhìn cậu vui vẻ như thế, trong lòng cũng ổn định hơn nhiều. Đời trước chưa bao giờ hắn thấy An Nhu có thể cười tươi như vậy. Bây giờ nhìn thấy, trong lòng cảm thấy có chút gì đó được gọi là ấm áp.
Dẫu sao hôm nay cũng là ngày trong tuần, hắn vẫn phải đi làm. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-lai-bat-dau/2670793/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.