Quán đông khách lắm, lại thiếu người cho nên đứa nào cũng chạy theo kiểu vắt giò lên cổ. Mồ hôi nhễ nhại trên mặt, ông Kha cũng phải lao vàophụ, trông xe cho khách để một anh bảo vệ có ngoại hình tốt hơn ổng vàolàm phục vụ. Chị ngồi im đó chứ không nghịch như thường ngày. Không phải chị hiền hay không thích nghịch đâu, chỉ vì chị biết hôm nay nó bận lắm không có thời gian cho chị nghịch, với lại chị đã hứa sẽ không nghịchnửa mà. Tính chị là vậy, những lời hứa người khác nhìn vào thì chỉ làlời hứa vu vơ hay nói đùa cho qua nhưng chị thì vẫn sẽ giữ lời. Tínhtình chị, nó rõ như lòng bàn tay, nó hiểu lúc nào chị nghĩ gì, hiểu ngay khi chỉ cần nhìn gương mặt thôi cũng đủ biết chị muốn gì, lúc nào chịđùa, lúc nào chị thực sự nghiêm túc trong vấn đề nào đó. Chỉ có cuộcsống, công việc cũng như các mối quan hệ bên ngoài của chị nó hoàn toànmù tịt và cũng không dành thơi gian tìm hiểu làm gì, lúc nào chị cho nóbiết tự nhiên nó sẽ biết còn không thì nên tôn trọng. Thi thoảng nó ghéqua bàn chị ngồi xuống uống vội miếng nước rồi lại đứng dậy ngay, thựcra với vị trí của mình trong quán, nó cũng như ông Kha có quyền ngồichơi không làm gì cả nhưng nhìn mấy đứa bạn phục vụ bận rộn như vậy màmình nhảy ra ngồi không thì còn mặt mũi nào nhìn họ. Những lúc thế nàycũng hay, bận rộn thật nhiều để biết thái độ của chị đối với nó khi nóbận làm việc không thể ngồi chơi với chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-qua-da-tung-my-life/1968128/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.