Cho tới mấy ngày sau đến khi vết thương của nó lành, tuy nó cảm thấy hơi thân hơn với con nhỏ nhưng suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại rằng con nhỏ làm tất cả như vậy chỉ là để trả ơn việc nó cứu con nhỏ....Mọi thứ diễn ra một cách im lặng, ko co nhiều lời nói, chỉ hành động...hành động trong im lặng...mấy ngày nửa trôi qua...vết thương của nó cơ bản cũng ổn định. Mỗi ngày con nhỏ vẫn xuất hiện đúng giờ để mang đồ ăn, trái cây cho nó, chở nó đi thay băng mặc dù có mấy lần nó nói ko cần qua nửa, ông Kha cũng có mấy lần giành với con nhỏ nhưng đều chỉ nhận lại sự im lặng của con nhỏ, tới giờ...nhỏ vẫn xuất hiện như chưa từng nghe ai nói gì.
Nó đã đi học, đi làm lại được. Ko cần phải bưng bê gì cả, đơn giản chỉ cần đi vòng vòng xem xét phụ ông Kha. Mấy ngón tay của nó cũng cử động dc cho nên có thể cầm viết oder cho khách nếu quán đông...Chị nó mấy ngay nay tự nhiên im bặt, thi thoảng có call cho nó, cãi nhau vài câu rồi thôi....với chị và nó như vậy là đủ, chẳng cần nói vấn đề gì cao xa, dài dòng...cãi nhau vài câu vậy là vui....ít nhất là với nó....
Thứ 7, ngày cuối tuần tuy vẫn còn băng nhưng vết thương khá ổn định vì dc chăm sóc tốt, thuốc tốt.Nó có thể tự chạy xe đạp đi làm dc rồi. Dựng xe vào góc, nó đi vào quán....con nhỏ ngồi đó tự bao giờ với ông Kha, trên bàn vẫn là ly cam vắt quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-qua-da-tung-my-life/1968383/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.