"Năm ngoái, trên đường đến đây chị đã nghĩ gì?"
"Suy nghĩ, liệu núi non có thể cứu rỗi một con người không?"
"Cứu rỗi cái gì?"
"Một linh hồn cằn cỗi, trống rỗng."
"Núi có cứu được không?"
"Em đoán xem."
Mặt trời gần ngả về Tây Sơn, ánh nắng trải dài trên sân ga, rực rỡ mà không gay gắt, gió thổi lên người thật thoải mái.
Thị trấn Kiêm Gia thật sự đáng sống hơn Hạ Thành nhiều.
Du khách xuống xe buýt, thoáng chốc hòa vào dòng người, giống như cơn mưa giữa hè đổ vào khe suối trong núi.
Khoảnh khắc bước xuống xe, Sở Nhược Du rơi vào cơn hoảng hốt, đưa mắt nhìn về phía xa.
Giống như đột nhiên xuyên qua không gian quay về mùa hè năm ngoái, nàng ma xui quỷ khiến mà đặt chân đến nơi xa lạ này, cảm xúc khó tả, không biết là mong đợi hay mệt mỏi.
Cách đó không xa có người đứng đợi nàng, dù là lần đầu gặp mặt, cũng có thể tìm thấy nàng giữa đám đông, rồi vẫy tay chào nàng.
Sở Nhược Du hoàn hồn trở lại, vị trí kia trong ký ức tự nhiên không có cô gái cao gầy đó.
Người ấy đang ở phía sau nàng, lặng lẽ cúi người, cẩn thận khuân từng chiếc vali hành lý từ gầm xe ra, dáng vẻ kiên nhẫn và chịu khó khiến lòng nàng mềm lại.
Dọn xong thấy nàng vẫn không cử động, mới quan tâm hỏi: "Say xe không thoải mái à?"
Sở Nhược Du đi qua lấy vali hành lý của mình, lắc đầu cười với cô: "Không có, chỉ là nghĩ đến lúc em đến đón chị năm ngoái."
Vân Hồi Chi cười cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678037/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.