Mặt trời chói chang trên cao, tiếng ve râm ran bốn phía.
Tiếng nhạc như dòng nước trong lành mát lạnh chảy xuôi trong không gian, chờ đến khi phát đến bản nhạc Sở Nhược Du yêu thích nhất, Vân Hồi Chi đã chạy đến nơi.
Ngâm nga hát, tháo kính râm, khóe miệng mỉm cười, trước tiên báo cáo vị trí của mình cho Sở Nhược Du.
Cô xách những vật phẩm đã chuẩn bị sẵn, ngựa quen đường cũ mà đến trước cửa nhà Sở Nhược Du.
Vốn dĩ cảm thấy mình đã điều chỉnh tốt, đến cửa bỗng nhiên tim đập nhanh hơn, Vân Hồi Chi chợt tự giễu.
Một tay xách đồ, cúi đầu, tay kia lại chỉnh lại quần áo.
Sau đó ấn chuông cửa.
Như cô đã đoán, người mở cửa chính là Sở Nhược Du.
Ở nhà, Sở Nhược Du ăn mặc thoải mái mà vẫn giữ nét thanh lịch thường ngày. Mái tóc được nàng dùng chiếc kẹp màu đen do Vân Hồi Chi tặng, tùy ý kẹp hờ lên, để lộ chiếc cổ thon và đường nét gương mặt dịu dàng.
Nàng nở một nụ cười rạng rỡ với Vân Hồi Chi — một nụ cười không phòng bị, không câu nệ, đủ khiến người ta buông hết đề phòng. Vân Hồi Chi nhìn thấy liền nhẹ nhõm thở ra, tâm tình cũng vì vậy mà mềm xuống.
Vân Hồi Chi nho nhã lễ độ, đưa quà mang đến: "Chào Sở lão sư."
"Vân lão sư khách sáo quá."
Sở Nhược Du vốn định phối hợp một chút, nhưng vừa thấy vẻ mặt ra vẻ trấn tĩnh của cô, lại không khỏi muốn cười.
Diễn cho ai xem chứ, ở đây cũng không có người xem.
Sở Nhược Du rất ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678036/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.