Đêm xuân, ánh trăng mông lung.
Lá cây và thảm cỏ xanh um tùm, trong bóng đêm điên cuồng sinh trưởng.
Hoa trên cành, có bông nở, có bông tàn, mỗi loài mỗi lúc.
Trong nhà dạo này nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh, mặc đồ ngủ xuân thu, đắp chăn ngủ cực kỳ thoải mái.
Một đêm ngon giấc, mở mắt ra đã là bình minh.
Bên ngoài, sân trường vẫn chưa kết thúc tiết tự học buổi tối tương đối yên tĩnh, chỉ vài phút giữa giờ mới có tiếng chuông và tiếng ồn ào khe khẽ vọng lại.
Trong nhà, địa điểm là trên giường Vân Hồi Chi, không khí ngượng ngùng, lại có chút kỳ quặc.
Biểu cảm của Sở Nhược Du từ kinh ngạc, phẫn nộ, rồi lại đến bình tĩnh.
Vân Hồi Chi vỗ vỗ mu bàn tay nàng, muốn gỡ bàn tay đang nắm cổ tay mình xuống, Sở Nhược Du không động đậy.
Thế là nghiêm túc kháng nghị: "Thô lỗ quá, không thể tùy tiện véo người, giáo viên nhân dân mà."
Chưa kịp điều chỉnh tốt tư thế đã bị đè đến chân vừa đau vừa tê, cô cũng thử điều chỉnh lại, Sở Nhược Du ngồi ở trên người cô sừng sững bất động, một chút cũng không phối hợp.
Cô bây giờ còn đáng thương hơn cả chú gấu dâu tây.
Gấu nhỏ không biết đau, cô thì có.
"Mẹ chị?"
Sở Nhược Du hỏi lại, ra vẻ trấn tĩnh một lát, rồi cười nhạo một tiếng, "Đừng nói lung tung với chị."
Miệng lưỡi Vân Hồi Chi này cũng thường xuyên không có lời thật, biết đâu vì che giấu chuyện khác, mà đang giữ chân nàng ở đây.
Nói thật lại không tin, Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678021/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.