Thông qua việc chung sống với Sở Nhược Du trước đó, Vân Hồi Chi đã có những hiểu biết cơ bản về các thành viên trong gia đình và hoàn cảnh trưởng thành của nàng.
Một sự kết hợp điển hình của cha nghiêm khắc và mẹ hiền, rất quan tâm đến nàng, nhưng không quá nuông chiều.
Nhưng "mẹ hiền" đến mức nào, Vân Hồi Chi vẫn chưa có khái niệm cụ thể.
Có vẻ mẹ nàng đã biết, Vân Hồi Chi lo sợ bất an hồi lâu.
Bệnh của mẹ nàng không phải là bệnh nhẹ, trước mắt tuy ổn định, nhưng không biết khi nào sức khỏe lại không tốt lên.
Đến lúc đó trong cơn tức giận, lấy điều này uy h**p ép buộc Sở Nhược Du thì phải làm sao.
Cô từng nghĩ, nếu thật sự đến mức đó, Sở Nhược Du làm thế nào cô cũng sẽ không trách nàng.
Thậm chí có thể vì không muốn Sở Nhược Du đau khổ giày vò, cô thật sự sẽ chủ động đề nghị chia tay.
Đã không còn là vấn đề một bên có kiên định hay không, mà là một thế cờ chết, không cần thiết phải đánh tiếp.
Cho dù có cố gắng kéo dài, ngoài việc làm hao mòn những ký ức chung sống lãng mạn trong tim, cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
Nhưng trước đó, cô sẽ nghiêm túc tranh thủ.
Chỉ thầm dự đoán như vậy trong lòng, Vân Hồi Chi không dám nói cho Sở Nhược Du biết.
Ý nghĩ này là tính toán tồi tệ nhất, cô âm thầm cầu nguyện dù thế nào cũng đừng đi đến bước này.
Cho nên ngày đó ở cửa nhà Lưu Phục, khi đoán được người đó là mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678020/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.