Sở Nhược Du vẫn chưa biết tình cảnh lo lắng đề phòng của Vân Hồi Chi, chỉ nghĩ cô đang bận, nên giọng điệu trong điện thoại mới có chút ngập ngừng, vì thế nói xong liền cúp máy.
Sau đó lại bắt đầu nhớ cô.
Nhìn bàn làm việc của cô vài lần, Vân Hồi Chi dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, đồ dùng cá nhân không nhiều lắm.
Nhưng vẫn làm Sở Nhược Du cảm thấy, chiếc bàn này vừa nhìn đã biết là địa bàn của Vân Hồi Chi, vô cớ lộ ra một vẻ ấm áp được bài trí tỉ mỉ.
Thỉnh thoảng khi văn phòng không có ai, nàng sẽ qua đó ngồi một lát.
Chiếc đệm lót ghế của Vân Hồi Chi dường như cũng mềm hơn của nàng, nàng không hiểu.
Hai chồng bài thi tiếng Anh mà đại diện hai lớp vừa mới mang đến đang đặt trên bàn, Sở Nhược Du có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cau có, cố gắng ra vẻ nghiêm nghị nhưng lại khó có thể kìm nén của Vân Hồi Chi khi nhìn thấy đống bài.
Tưởng niệm hóa thành một ngôi sao – rực rỡ và lấp lánh – sáng lên ở một nơi nào đó trong thành phố quen thuộc với nàng.
Không cần phải hỏi ngôi sao ấy đang ở đâu, đang làm gì, bởi vì ngôi sao ấy nhất định sẽ rực rỡ, nhất định sẽ quay trở lại vị trí của mình.
Khoảng cách, vướng bận, thậm chí cả những bất an mơ hồ không tên, đều là đường cong mà ngôi sao ấy vẽ nên khi lướt qua bầu trời đêm.
Sở Nhược Du đợi đến khi chuông reo, đứng ở cửa lớp một lúc, thấy các em học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678019/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.