Chuông báo thức phá tan giấc mộng đẹp, điện thoại Sở Nhược Du reo trước, nàng tắt đi, nghiêng người ôm chặt người bên cạnh, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Mười phút sau, đồng hồ báo thức Vân Hồi Chi đặt lại một lần nữa đánh thức các cô.
Vân Hồi Chi ấn nút tắt tiếng ồn ào, dụi dụi vào lòng Sở Nhược Du, "Dậy thôi."
"Em dậy trước đi." Giọng Sở Nhược Du lười biếng, hơi khàn khàn.
Vân Hồi Chi ngồi dậy trước, đầu óc vừa mơ màng vừa nặng trịch, cả người đều đang phản đối việc phải rời giường.
Cô ngây người một lúc, sau đó xoa xoa mặt, mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Hôn lên má Sở Nhược Du một cái, nghĩ đến giọng nói khàn khàn vừa rồi của nàng, Vân Hồi Chi rót một ly nước ấm đặt ở đầu giường.
Chờ cô rửa mặt xong bước ra, Sở Nhược Du cũng đã tỉnh, ngồi ở đầu giường chậm rãi uống ly nước đó.
"Giọng chị không sao chứ?" Cô hỏi.
Sở Nhược Du thong thả đáp: "Không phiền em lo lắng."
Tối hôm qua sao không nghĩ đến quan tâm nàng, bây giờ lại giả vờ làm người tốt.
Vân Hồi Chi mở tủ quần áo chọn đồ mặc, lấy ra một chiếc áo sơ mi hỏi: "Em có thể mặc cái này không?"
Chiếc áo này là của Sở Nhược Du để quên tuần trước, nếu là màu trắng hay đen thì không sao, nhưng đây lại là một chiếc áo sơ mi sọc xanh đen xám, mặc ra ngoài thì lộ liễu quá.
Sở Nhược Du nói: "Không được, đưa đây cho chị."
Nàng thấy Vân Hồi Chi một bên ngoan ngoãn đưa áo cho nàng, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678022/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.