Gió bắc phần phật, vừa rồi lúc xuống lầu, tuyết đã bắt đầu rơi nhẹ, những bông tuyết bị ánh đèn đêm chiếu rọi, mỏng manh yếu ớt, nàng cũng lười lên lầu lấy ô.
Giờ phút này, tay trái cầm chiếc ô mẹ đưa, tay phải đút vào túi, cảm nhận những đường vân trên phong bao lì xì của Vân Hồi Chi.
Những đường vân trên phong bao lì xì hơi nhô lên, nàng vô thức dùng lòng bàn tay v**t v*, mỗi bước đi đều cảm thấy nặng trĩu, như thể nếu không đứng vững sẽ ngã xuống vực sâu.
Mẹ Nhậm Dư Hàm không biết là cảm nhận được không khí có chút kỳ lạ, hay là không có cảm giác gì, chỉ thuận miệng tìm chuyện để nói: "Cô bé kia cao thật đấy, có phải vì đi giày không, cao hơn Nhược Du nửa cái đầu."
"Cũng có lý do là giày, nhưng bản thân em ấy cũng rất cao." Sở Nhược Du nhẹ giọng trả lời.
"Đúng không, nhìn cũng phải mét bảy mấy, còn cao hơn cả Dư Hàm. Cao một chút thì đẹp, bây giờ đâu còn kiểu con gái cao khó tìm đối tượng nữa. Con trai cao thì không để ý con gái cao hay thấp, con trai thấp thì còn muốn tìm vợ cao để cải thiện gen cho đời sau nữa đấy."
Bà nói rồi cười rộ lên, nghĩ đến mấy đứa cháu trai nhà mình cũng chẳng cao hơn cháu dâu là mấy, lại còn lấy làm tự hào, liền cảm thấy thật buồn cười.
Tân Du im lặng nghe đến đó, rồi cười một tiếng với mẹ Nhậm Dư Hàm: "Ừm, cũng đúng là như vậy."
Gió lạnh cuốn theo những bông tuyết thổi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678013/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.